Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 153



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lần này Tô Cẩm Khê mới thực sự cảm nhận được nhà họ Đường không yên ổn như vậy, còn kinh hãi hơn cô tưởng.
Vừa bước vào nhà, mẹ Đường đã vui vẻ chào hỏi: “Khê Khê tới rồi, em chồng, chú…”
Khi bà ta nhìn thấy hai bàn tay giao nhau của Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, nụ cười trên mặt bà ta dừng lại.
“Minh nhi, vợ của con sao con không nắm tay?” Bà ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn về phía Đường Minh.
“Mẹ, hôm nay bọn con về là có chuyện muốn nói, đợi lát nữa ông nội xuống rồi nói sau.” Đường Minh vẫn bình tĩnh.
Anh ta biết néu nói trước với mẹ Đường, nhất định bà ấy sẽ không đồng ý, trước mắt thì chỉ có ba người bọn họ biết chuyện này.
“Muốn nói cái gì? Ông xuống rồi đây!” Ông cụ Đường bước chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Hoa Tinh và Đường Nhược cũng bước vào, bọn họ đi về phía ông cụ, “Ông nội, ông vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khoẻ, ông rất khoẻ, Nhược nhi, máy năm qua cháu không quay về thăm ông nội, trong lòng cháu không có người nhà họ Đường này nữa à?”
Tô Cẩm Khê thấy rõ ông cụ đối xử với Đường Nhược tốt hơn Đường Minh, rốt cuộc Đường Nhược này có lai lịch gì?
“Làm gì có chuyện đó ạ, mấy năm qua công ty ở Mỹ đang phát triển mạnh, cháu không có thời gian quay về thăm ông.
Bây giờ mọi thứ đã ổn định rồi, sau này cháu sẽ làm việc ở Trung Quốc.” Đường Nhược dỗ ông cụ vui vẻ.
Mẹ Đường lợi dụng kẽ hở này kéo Đường Minh sang một bên, mặc dù bà không biết Đường Minh định nói gì.
Vừa nhìn thấy Tư Lệ Đình đưa Tô Cẩm Khê vào, trong lòng bà đã có dự cảm không lành.
Sợ là những gì Đường Minh muốn nói sẽ không phải là chuyện tốt, hơn nữa còn có liên quan đến Tô Cẩm Khê.
“Mẹ, lát nữa mẹ sẽ biết thôi.” Ánh mắt Đường Minh chỉ dừng ở chỗ tay ông cụ đang nắm tay Đường Nhược.
“Hôm nay Đình nhi cũng quay về, tốt, tất cả đều quay vẻ!”
Tư Lệ Đình lười biếng dựa vào ghế sô pha: “Hôm nay tôi quay về không phải là tới ăn cơm.”
Hoa Tinh si mê nhìn Tư Lệ Đình, so với người năm đó, anh đã thay đổi quá nhiều.
Bây giờ trên người toả ra khí chất khiến phụ nữ mê đắm, muốn tới gần anh, muốn ở bên cạnh anh.

“Ò? Đình nhi muốn nói gì?”
“Ông nội, để cháu nói cho.” Đường Minh nói.
“Sao lại có liên quan tới cháu? Rốt cuộc hai đứa đang muốn gì?” Ông cụ Đường nhìn Tư Lệ Đình, sau đó lại nhìn Đường Minh.
Đường Minh lãnh đạm nói: “Tình cảm của cháu và Cẩm Khê không hợp, đã ly hôn rồi ạ.”
“Cái gì!!!” Ông cụ và mẹ Đường đồng thanh.
Mặc dù bình thường ông cụ ít nói, nhưng ông vẫn thích cháu dâu Tô Cẩm Khê này, huống hồ là mẹ Đường.
“Con, con nói lại lần nữa, ai bảo con ly hôn? Cẩm Khê tốt như vậy? Rốt cuộc là tại sao con muốn ly hôn với con bé?”
Mẹ Đường nắm tay Tô Cẩm Khê hỏi: “Có phải thằng nhóc này làm gì có lỗi với con rồi phải không? Khê Khê, con là người trưởng thành, đừng trách thằng bé.”
Trong lòng Tô Cẩm Khê cảm thấy rất khó chịu, mẹ Đường đối xử với cô thật sự rát tốt, nếu có thể, cô không muốn làm tổn thương mẹ Đường.
“Di à, không phải Đường tổng làm sai, là…”


Để anh ta gánh một mình thì tốt rồi, dù Tô Cẩm Khê bị kéo.
xuống nước, thì anh ta cũng chỉ muốn cô mang bớt đi một chút.
“Tất cả là lỗi của con, đêm tân hôn con đã bỏ cô ấy theo người khác, cưới cô ấy là vì đối phó với cuộc hôn nhân mà mẹ ép buộc.
Con và Cẩm Khê chưa từng sống cùng nhau, chỉ lúc mẹ tới cô ấy mới qua ở cùng con sau đó cô ấy lại rời đi.
Cô ấy rất tốt, nhưng con không thích cô ấy, thay vì giữ cô ấy ở bên mình, còn không bằng để cô ấy tự do.”
Khi Đường Minh nói lời này, anh ta nhìn Tô Cẩm Khê nói, chỉ có người liên quan mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của anh ta.
Ông cụ Đường tức giận bừng bừng, “Thằng nghịch tử!
Vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, quỳ xuống cho ông!”

Đường Minh không chút do dự, ông cụ bảo anh ta quỳ xuống anh ta liền quỳ xuống.
“Quản gia, đem gia pháp đến cho tôi!”
Tô Cẩm Khê không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, “Ông nội, không liên quan gì đến Đường tổng.”
“Cẩm Khê, em im miệng đi.” Đường Minh lạnh lùng nhìn cô, “Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi!”
Tô Cẩm Khê biết ý của anh ta, ý của anh ta là bảo cô không được nhúng tay vào, bảo cô khoanh tay đứng nhìn, nhưng mùi vị này thật sự rất khó chịu.
Ngay sau đó quản gia cầm một thanh gỗ dày đưa cho ông cụ Đường, ông cụ Đường cầm thanh gỗ đánh vào người Đường Minh.
Thanh gỗ đập vào người anh ta, trong lòng cô chỉ biết tự trách mình.
Nghĩ đến lần đầu tiên quen biết Đường Minh, anh ta không có chút cảm xúc nói: “Tôi biết gần đây nhà họ Tô khó xoay.
vòng vốn, quà cưới là 2.
vạn, nêu cô có thể chấp nhận thì chúng ta sẽ kết hôn.

Tạm thời sẽ không đăng ký kết hôn, đám cưới sẽ được tổ chức theo cách thức khiêm tốn nhất.

Có vấn đề gì không?”
Ở trong công ty cô bị giám đốc lợi dụng quy tắc ngầm, vừa lúc anh ta xuất hiện, “Đợi đã, tôi sẽ phỏng vần cô ấy.”
Khi trở về nhà, bị nhà họ Tô chế giễu, chính anh ta là người giải vây cho cô: “Tô Cẩm Khê đã là người của nhà họ Đường, cho nên muốn đánh muốn mắng chỉ có người nhà họ Đường tôi mới có tư cách này.”
Trong lòng cô rất tôn trọng anh ta, nhưng không ngờ anh ta lại đột ngột thay đổi.
“Kể từ hôm nay, Tô Cẩm Khê sẽ được chuyển thẳng từ bộ phận kinh doanh sang phòng thư ký.


Cô ấy sẽ là trợ lý riêng 24/24 của tôi!”
“Tôi đến nhà họ Tô, chuyển hộ khẩu cho em, tiện thể lầy giấy đăng ký kết hôn.

Từ nay về sau, em đã là bà Đường danh chính ngôn thuận.”
“Tô Cảm Khê, không có sự đồng ý của tôi, sao em dám từ chức!”
“Cẩm Khê, anh làm vậy là muốn giữ em lại.”
“Cẩm Khê, được rồi, anh sẽ buông tay em…”
Những hình ảnh trong quá khứ đều hiện lên trong đầu cô, Tô Cẩm Khê nhìn thấy anh ta đã bị đánh mười mắy roi.
Ông cụ không thương xót, làm sau Đường Minh có thể chịu đựng được, Đường Minh đối xử tốt với cô, uy hiếp cô, nhưng lúc này anh ta lại đang bảo vệ cô theo cách của mình.
Tô Cẩm Khê rơi lệ đầy mặt, “Ông nội, đừng đánh nữa, cháu xin ông đừng đánh nữa, là cháu muốn ly hôn với Đường tổng, là vì cháu thích người khác.”
Lẽ ra Đường Minh không phải gánh chịu tội lỗi này, nếu như chuyển hết trách nhiệm cho Đường Minh, cô sẽ cắn rứt lương tâm cả đời.
Ông cụ buông gậy, “Cháu lại thích ai?”
Chuyện của người trẻ tuổi càng ngày ông càng khó hiểu, một lúc thì Đường Minh thích người khác, một lúc lại là Tô Cảm Khê thích người khác, ông cảm thấy rất hoang mang.
“Người cô ấy thích là tôi.” Tư Lệ Đình kéo Tô Cẩm Khê vào lòng, tiểu ngu ngốc này, vốn dĩ anh và Đường Minh gánh hết trách nhiệm là đủ rồi.
Những người khác đều muốn tránh xa vũng nước bản này.
càng xa càng tốt, nhưng cô lại lao vào vũng nước này.
Nhưng nếu cô thực sự trốn tránh trách nhiệm, thì đó không phải là Tô Cẩm Khê.
Đây cũng là lý do tại sao anh và Đường Minh đều thích cô, cô vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Ông cụ Đường tức giận đến mức sắp đau tim.

“Các, các người hỗn đản cả rồi! Đình nhi, chuyện này liên quan gì đến con?”
“Tôi biết Đường Minh không quan tâm đến Tô Tô, vì vậy tôi ép buộc cô ấy ở bên cạnh tôi.”
“Các người, các người không thể ở bên nhau, nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như nào về nhà họ Đường chúng ta?” Ông cụ Đường hận không thể dùng gậy đánh chết ba người bọn họ.

“Sở dĩ Đường Minh và Tô Tô tổ chức hôn lễ kín kẽ là để tránh cho người ngoài biết, hai người họ đang chuẩn bị cho ngày hôm nay.”
“Vấn đề là bây giờ báo chí đưa tin nhà họ Tô và nhà họ Đường đã liên hôn, nếu ly hôn thì cũng không sao.

Nếu người ta biết là đang ở bên con…”
“Lão gia tử, ông đừng quên, tôi đã không còn là họ Đường, cũng không có quan hệ gì với người nhà họ Đường, sao lại không thể ở bên nhau?”
Tư Lệ Đình kiên cường hơn Đường Minh nhiều, anh có công ty riêng, không cần nhìn sắc mặt ông cụ.
“Con, con… muốn ba tức chết sao?”
Tư Lệ Đình trực tiếp đỡ Đường Minh dậy, “Quỳ cũng quỳ rồi, phạt cũng phạt rồi, chuyện này đến đây thôi.”
“Đến đây thôi, chú ba nói đơn giản thật đấy, nhà họ Đường làm ra chuyện lớn như vậy, nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của chúng ra đều mắt sạch.”
Đường Nhược và Hoa Tinh không biết hôm nay họ sẽ diễn một cảnh tuyệt vời như vậy, tất nhiên bọn họ phải thêm mắm thêm muối châm ngòi thổi gió.
Lúc này Tư Lệ Đình mới dời tầm mắt tập trung vào anh ta, “Vốn dĩ chuyện này không ai biết cả, vậy ai là người tiết lộ cho truyền thông? Chắc hẳn cậu biết rõ chứ.
Rốt cuộc ai là người muốn nhà họ Đường mắt hết mặt mũi, câu này không nên hỏi tôi, mà nên hỏi cậu.”
“Đủ rồi, bây giờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta nên thống nhất đối phó với bên ngoài trước, nhanh chóng phong tỏa tin tức truyền thông.
Bọn họ vẫn chưa biết chuyện ly hôn của các người, đợi sau một thời gian mọi người sẽ quên đi, các người đừng làm thêm những chuyện thừa thãi nữa.”
Ông cụ kịp thời ngăn chặn mùi thuốc súng của mấy người.
Hoa Tỉnh trực tiếp công kích Tô Cẩm Khê, “Thủ đoạn của cô Tô rất tuyệt, đầu tiên leo lên chỗ anh họ, sau đó lại đến lượt chú.
Chậc chậc, trông cô thuần khiết, nhưng không ngờ lại là một nhân vật lợi hại như vậy, đàn ông nhà họ Đường đều bị cô chơi đùa, ghê gớm thật.”
Cô ta nhìn thấy rõ, rõ ràng Đường Minh muốn bảo vệ Tô Cảm Khê, tự mình nhận hét lỗi làm.
Thậm chí Tư Lệ Đình càng muốn trực tiếp xóa sạch chuyện này, không ai để ý đến Tô Cẩm Khê, cô ta đã cố ý khơi mào sự việc.
Tô Cẩm Khê biết địch ý của Hoa Tinh đến từ đâu, cô không còn là người nhát gan như trước nữa.

Cô trực tiếp đối mặt với ánh mắt của Hoa Tinh, “Cô Hoa, so thủ đoạn thì tôi kém hơn cô nhiều, ít nhất tôi chưa từng phản bội ai.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.