Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 158



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong đại sảnh tập đoàn Đế Hoàng, Đường Nhược trực tiếp nói rõ thân phận của mình.

Hoa Tinh cũng không đến đây cùng anh ta, suy cho cùng thì cũng là do lần trước bị người ta đuỏi ra, lần này tới tiếp chỉ sợ người ta nhận ra mình, nếu Đường Nhược biết bản thân phải một mình tới tim Tư Lệ Đình, hậu quả thật đúng là không dám tưởng tượng.

Lúc này Đường Nhược còn không biết sắp tới mình phải đối mặt với ai, ra khỏi thang máy, Lâm Quân đã tiến lên đón tiếp.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, mời Đường tổng vào.


Đường Nhược gõ cửa, từ bên trong truyền ra giọng nói có chút quen thuộc: “Mời vào.


Buổi sáng hôm nay Tư Lệ Đình cũng chỉ có một cuộc hẹn trước, người tới là ai, mọi người đều rất rõ ràng, Đường Nhược đầy cửa vào.

Đập vào mắt là khuôn mặt anh ta cực kỳ quen thuộc, Tô Cẩm Khê đi về phía anh ta, “Đường tổng, Tổng giám đốc của chúng tôi đã đợi rất lâu rồi.


“Sao cô lại ở đây?” Đường Nhược dù có nghĩ cũng không có nghĩ đến việc Tư Lệ Đình là Tổng giám đốc Đề Hoàng.

“Cô ấy không ở đây thì ở đâu?” Tư Lệ Đình buông văn kiện trong tay xuống, chậm rãi ngẳng đầu lên nhìn vào Đường Nhược.

Đường Nhược đối diện với ánh mắt của Tư Lệ Đình, lần Trong đại sảnh tập đoàn Đế Hoàng, Đường Nhược trực tiếp nói rõ thân phận của mình.

Hoa Tinh cũng không đến đây cùng anh ta, suy cho cùng thì cũng là do lần trước bị người ta đuỏi ra, lần này tới tiếp chỉ sợ người ta nhận ra mình, nếu Đường Nhược biết bản thân phải một mình tới tim Tư Lệ Đình, hậu quả thật đúng là không dám tưởng tượng.

Lúc này Đường Nhược còn không biết sắp tới mình phải đối mặt với ai, ra khỏi thang máy, Lâm Quân đã tiến lên đón tiếp.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, mời Đường tổng vào.


Đường Nhược gõ cửa, từ bên trong truyền ra giọng nói có chút quen thuộc: “Mời vào.


Buổi sáng hôm nay Tư Lệ Đình cũng chỉ có một cuộc hẹn trước, người tới là ai, mọi người đều rất rõ ràng, Đường Nhược đầy cửa vào.

Đập vào mắt là khuôn mặt anh ta cực kỳ quen thuộc, Tô Cẩm Khê đi về phía anh ta, “Đường tổng, Tổng giám đốc của chúng tôi đã đợi rất lâu rồi.



“Sao cô lại ở đây?” Đường Nhược dù có nghĩ cũng không có nghĩ đến việc Tư Lệ Đình là Tổng giám đốc Đề Hoàng.

“Cô ấy không ở đây thì ở đâu?” Tư Lệ Đình buông văn kiện trong tay xuống, chậm rãi ngẳng đầu lên nhìn vào Đường Nhược.

Đường Nhược đối diện với ánh mắt của Tư Lệ Đình, lần đầu tiên trong cuộc đời anh phải giật mình như vậy.

Không nghĩ tới người bị nhà họ Đường xa lánh năm đó lại có công ty riêng của minh, hơn nữa lại còn là Đề Hoàng!
Nói thật, từ nhỏ đến lớn, bởi vì bối cảnh nhà ngoại khá tốt nên Đường Nhược vẫn luôn tự cảm thấy mình cao cao tại thượng hơn người khác.

Đột nhiên Tư Lệ Đình trở nên giống anh ta, hoặc có lẽ lợi hại hơn, chắc chắn trong lòng sẽ không tránh khỏi có chút không thoải mái.

“Chú là Tổng giám đốc Đề Hoàng?” Đường Nhược hỏi.

Tư Lệ Đình lạnh nhạt liếc qua nhìn anh ta, “Đường tổng đặc biệt đến đây gặp tôi, chẳng lẽ chỉ để hỏi chuyện này?”
Hiện giờ Tư Lệ Đình đã sớm không còn là người năm đó nữa, khi ấy không phải là do Hoa Tinh phản bội anh thì anh đã sớm từ từ đi lên.

Chỉ là căn bản Hoa Tinh không thèm để ý đến việc anh sống thế nào, Đường Nhược cũng càng không thèm để ý đến một đứa con riêng.

Đường Nhược thu hồi kinh ngạc, “Xem ra chuyện năm đó đả kích không nhỏ tới chú ba, bây giờ Đế Hoàng cũng là một trong số những công ty có uy quyền trong nước, nếu không phải năm đó…… _ Tô Cẩm Khê đột nhiên cảm thấy Đường Nhược và Hoa Tinh rất xứng đôi, rốt cuộc hai người này đều thích tạo ra hạnh phúc của mình dựa trên thống khổ của người khác.

Không chỉ có thế, bọn họ còn thích rải lên miệng vết thương của người khác từng nắm muối.

Không đợi Tư Lệ Đình trả lời, Tô Cẩm Khê đã mở miệng: “Đường tổng, tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, nếu anh đến là muốn ôn chuyện, vậy chờ tổng giám đốc của chúng tôi xong việc rồi nói tiếp.


Tầm mắt Đường Nhược đột nhiên quét qua phía Tô Cẩm Khê, trong mắt mang theo sự lạnh lẹo, loại ánh mắt này giống như của rắn độc vậy, nó khiến Tô Cẩm Khê thật sự không thoải mái.

“Nói đi, cậu tới làm gì?” Làm gì có chuyện Tư Lệ Đình lại không biết anh ta tới làm gì.

Mục đích Đường Nhược về nước là đoạt được tập đoàn Đường thị, bây giờ có cơ hội đoạt lấy tập đoàn nhà họ Đường từ tay Đường Minh tốt như vậy, làm gì có chuyện anh ta sẽ bỏ qua.

“Mục đích tôi tới đây hẳn là trong lòng chú ba cũng biết rõ, là vì tập đoàn Đường thị.


Đều là người thông minh, quanh co lòng vòng ngược lại lại có vẻ giả tạo, Đường Nhược ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến việc Tư Lệ Đình sẽ là tổng giám đốc của Đề Hoàng.

Trước đó hai người có nhiều ân oán như vậy, Tư Lệ Đình chịu giúp anh ta mới là chuyện lạ.


Nếu đã tới, Đường Nhược cũng không tính đi một chuyến về tay không.

“Cậu muốn tôi tiếp tục hành động theo kế hoạch, kéo Đường Minh từ vị trí kia xuống?” Tư Lệ Đình trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Đường Nhược gật đầu, “Không tồi, ý của tôi là như vậy.

Nhưng tôi không làm vì chỉ riêng bản thân tôi, chú ba cũng là người nhà họ Đường, chẳng lẽ chú cam tâm tình nguyện để Đường Minh ngồi mát ăn bát vàng?”


Vẻ mặt Đường Nhược vặn vẹo, “Chú ba, nói như vậy tức là chú chọn liên thủ với Đường Minh?”
“Liên thủ? Cậu nghĩ nhiều…… Được rồi, hết năm phút, đến giờ cậu phải đi rồi, tôi còn có sắp xếp khác, cửa ở đẳng kia.


Thái độ của Tư Lệ Đình càng nhẹ nhàng tùy ý, Đường Nhược càng khó chịu, rõ ràng là mình đoạt phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể bình tĩnh đến như vậy?
Tô Cẩm Khê tiến lên một bước, “Đường tổng, mời đi bên này.

Đường Nhược nhìn về phía Tô Cảm Khê, “Tôi quên mắt thang máy ở đâu, phiền trợ lý Tô chỉ đường cho tôi một chút.


“Vậy Đường tổng đi theo tôi.

” Dù sao thì thang máy cũng ở gần đây, Tô Cẩm Khê đi đằng trước dẫn đường cho Đường Nhược.

Đường Nhược nhìn dáng người mảnh khảnh nhưng lại hoàn mỹ của cô, nói về nhan sắc và dáng người, Tô Cẩm Khê ăn đứt Hoa Tinh, không trách được Tư Lệ Đình sẽ thích cô.

Thay anh ta án cửa thang máy, “Thang máy tới rồi, Đường tổng từ nơi này đi xuống là được, hẹn gặp lại.


Cô đang chuẩn bị rời đi, Đường Nhược lại túm cô vào thang máy, eo bị người ta nắm chặt, phía sau ập tới hương nước hoa Cologne nhàn nhạt.

Tô Cẩm Khê không nghĩ tới tên Đường Nhược này dám làm xằng làm bậy với cô trong công ty của Tư Lệ Đình!
Đây cũng quá lớn mật rồi.

“Đường tổng, anh làm gì vậy?” Cô gắt gao cau mày, trong ánh mắt là một mảnh lạnh lùng.

Đường Nhược tì sát vào vành tai cô, ái muội nói: “Dáng người của cô Tô thật tốt, trách không được chú cháu hai người bọn họ đều vì cô mà thần hồn điên đảo, không biết có phải do kỹ thuật giường chiếu của cô Tô rất tốt không?”

Hỏi chuyện không chút nào che giấu như vậy, đối với Tô Cẩm Khê chính là sự sỉ nhục.

“Đường tổng, phiền anh tự trọng!” Cô cố hết sức tránh thoát, nhưng trời sinh sức lực phụ nữ và đàn ông có sự: khác biệt.

“Tự trọng? A…… Phụ nữ các người am hiểu nhất là giả bộ, Tư Lệ Đình cho cô cái gì, tôi cho cô gấp đôi.


“Đường tổng, thứ anh ấy cho tôi anh vĩnh viễn không cho được, khuyên anh tốt nhất đừng động vào tôi, nếu không chú ba sẽ không màng tát cả để trả thù anh, buông ra.


“Chỉ cần cô ra giá, không có gì là tôi không cho được.


Đường Nhược cười nhạo một tiếng, ngón tay mân mê xoa đùi Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê không nghĩ tới người này lại có thể lưu manh như vậy.

Nếu lúc này có người tiến vào sẽ nghĩ cô thế nào? Cô nhìn chằm chằm vào con số thang máy đang xuống từng tầng, từng tầng một.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị vén váy cô lên, Tô Cẩm Khê nhanh chóng dùng giày cao gót giãm mạnh lên giày Đường Nhược, Đường Nhược đau đớn buông lỏng cô ra.

“Trên đời này không phải tất cả đều có thể dùng tiền để đong đếm, Đường Nhược, lần sau néu anh còn dám chạm vào tôi, anh thử xem.

Cho dù anh là tổng giám đốc, tôi cũng sẽ đánh anh, đồ lưu manh.

” Tô Cẩm Khê mắng một câu.

Vừa hay lúc này cửa mở ra, Đường Nhược tính muốn làm gì nữa cũng không kịp.

“Tô Cẩm Khê, tôi nhớ mặt cô!”
Tô Cẩm Khê cười xán lạn: “Đường tổng, ngài đi thong thả, không tiễn.


Không có người nhìn thấy cô vừa giẫm mạnh lên chân Đường Nhược, càng không ai nghe thấy cô mắng Đường Nhược.

Trước khi Đường Nhược nói gì đó, Tô Cảm Khê đã đóng thang máy, trong lúc cửa đóng, cô nhìn thấy miệng Đường Nhược giật giật.

“Tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin tôi ở trên giường!”
Cô hiểu anh ta mắp máy nói gì, cửa đã khép lại, người này quả đúng là kẻ điên lưu manh, thật không hiểu nổi con mắt nào của Hoa Tinh có vấn đề mà đi coi trọng anh ta!
Trở lại văn phòng, Tư Lệ Đình vốn nghĩ rằng cô chỉ đưa người đến cửa thang máy.

“Sao lâu thế?”
“Tôi dẫn anh ta xuống dưới lầu.



“Loại người này không cần phải làm như vậy, dù sao cả đời anh cũng sẽ không hợp tác với anh ta.


“Biết rồi chú ba, chú, chú biết võ phòng thân không? Sau này dạy cháu một chút được không?” Tô Cảm Khê nghĩ đến bản thân đứng yên khi bị người ta bắt cóc, do bản thân quá yếu.

Tư Lệ Đình tức khắc cảm giác được vấn đề, “Đang êm đẹp tự nhiên muốn học võ phòng thân làm gì, anh ta làm gì với em sao?”
Tô Cẩm Khê không muốn nói ra làm Tư Lệ Đình phân tâm, trong khoảng thời gian này anh ấy đã vì mình tiếp nhận rất nhiều hạng mục lớn, yêu cầu phải xoay được vốn lưu động khổng lồ.

Nếu mình nói ra nói không chừng anh lại đi trả thù Đường Nhược, Tô Cẩm Khê nghĩ, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cho nên đem chuyện này giấu đi.

“Cháu thấy bản thân quá yếu, chú ba lại không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, học một chút phòng thân, sau này cũng không phải sợ hãi.


Tư Lệ Đình biết tính cách cô thế nào, nếu cô không muốn nói, anh ép hỏi cũng vô dụng.

“Buổi tối về nhà dạy em.


“Được, tôi đi làm báo cáo trước.

” Tô Cảm Khê Xoay người ra cửa, vỗ ngực, thiếu chút nữa là bị lộ.

Tư Lệ Đình trầm mặt kêu Lâm Quân lấy bản giám sát trong thang máy, vậy mà anh nhìn thấy Đường Nhược kéo Tô Cẩm Khê vào, tay còn đặt bên hông Tô Cẩm Khê.

Tư Lệ Đình hận không thẻ lập tức lao xuống đi tìm Đường Nhược liều mạng, lại nói tiếp, cho dù năm có nhìn thấy Hoa Tinh và Đường Nhược nằm trên giường điên loan đảo phượng cũng không có tức giận muốn bùng nổ như bây giờ.

Lúc đó Đường Nhược chỉ ôm lấy một chút eo Tô Cẳm Khê mà thôi, anh đã hận không thể chặt đứt tay Đường Nhược.

Nhìn tay Đường Nhược đặt trên đùi cô, ánh mắt Tư Lệ Đình càng thêm lạnh lẽo.

Những năm gần đây anh không có trả thủ Đường Nhược, đó chỉ là vì anh đã không thèm để ý đến Hoa Tỉnh.

Nếu trả thù thì anh có vẻ rất thích Hoa Tinh, cho nên anh chẳng quan tâm, không làm gì hết.

Nhưng bây giờ Đường Nhược lại đem chủ ý dơ bẩn đó áp lên bảo bối của anh, Tư Lệ Đình tắt hình ảnh theo dõi.

“Đi tra một chút hành tung của Đường Nhược cho tôi!”
“Cậu chủ, cậu…… sẽ ra tay với Đường Nhược sao? Thứ tôi nói thẳng, nếu là thủ đoạn trả thù thương nghiệp, tôi cảm thấy hiện tại không phải thời cơ tốt.

” “Ngoại trừ thủ đoạn thương nghiệp chẳng lẽ không có thủ đoạn khác?
” Tư Lệ Đình lạnh lùng cười, khiến người ta sởn tóc gáy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.