Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 16: Tưởng Mình Là Ai Mà Coi Thường Người Khác





“Cô Bạch, tính khí của người thân cô có vẻ không được tốt cho lắm nhỉ.”
“Đúng vậy, cô ta đúng là không biết coi trọng người khác chút nào, đúng là người từ dưới quê lên có khác.”
“Cô Bạch đây vẫn là người phụ nữ vừa dịu dàng hiền lành lại vừa ân cần nhẹ nhàng.

Cái đứa quê mùa kia đến một ngón tay cũng không thể so sánh được.”
Tô Cảm Khê nghe thấy giọng nói xì xào sau lưng của những con người kia thì cảm thấy rất nực cười, cho dù cô có phải đứa quê mùa hay không thì cũng không đến lượt cho bọn họ nói.
Đường Minh trông thấy Bạch Tiểu Vũ hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ đi lại đây không khỏi chau mày nói: “Tiểu Vũ, không phải em nói đi cùng với cô ấy sao?”
“Cô ta nói gu của em quá cổ hủ lỗi thời nên là không cho em đi cùng.

Minh, anh việc gì phải mua quần áo cho cô ta, anh với cô ta vốn dĩ chỉ là cùng nhau diễn một màn kịch thôi mà.” Bạch Tiểu Vũ nắm lấy một bên cánh tay của Đường Minh làm nữũng với anh ta nói.

Chỉ bằng một câu nói cô ta không chỉ bịa ra khí chất đậm chất thiên kim tiểu thư của Tô Cảm Khê cô mà còn dùng cái giọng làm nũng đáng yêu, cái đó thực sự không hề khiến cánh đàn ông cảm thấy nhàm chán hay phiền hà.

“Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm, cô ấy ăn mặc xấu như thế, đến lúc đó mẹ mà có hỏi thì anh lại không biết trả lời thế nào.”
“Minh, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, là do em xuất thân từ gia đình nghèo khó, đã thế còn…còn không thể sinh con, nếu không thì anh sẽ không phải khổ cực như bây giờ.” Bạch Tiểu Vũ nói mà nước mắt như sắp trực chờ rơi xuống.
Đường Minh nghe cô ta nói thế liền vội vàng ôm cô ta vào lòng an ủi: “Anh không có trách em, nếu nói thế thì người đáng trách phải là anh vì đã không bảo vệ cho em tốt, đã thế còn để em mất đứa con bảo bối của chúng ta.

Tiểu Vũ, anh hứa cả đời này sẽ đối xử thật tốt với em, em đừng có đau buồn nữa.”
“Nhưng mà…em rất sợ.

Tô Cẩm Khê cô ấy xinh đẹp như thé lại còn là thiên kim tiểu thư xuất thân khá giả.

Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh cũng sẽ thích cô ấy thì em phải làm thế nào? Lúc đó anh còn cần em nữa không?”
“Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Anh sẽ chỉ yêu mỗi mình em mà thôi.

Cô ấy trước mặt chỉ là đối phó với sự tồn tại của người nhà anh mà thôi, anh với cô ấy tuyệt đối không bao giờ động tâm với nhau đâu.”
“Minh, anh là anh tốt nhất trên đời này.”
Bạch Tiểu Vũ ôm chặt Đường Minh, hướng về phía Tô Cầm Khê nở một nụ cười gian xảo.

Tô Cảm Khê ở phía đối diện khi nhìn thấy cảnh tượng đó ở trước mặt thì nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Bạch Tiểu Vũ, hóa ra cô ta chỉ được có như thế.
Trước kia từng nghĩ rằng người mà Đường Minh đem lòng yêu phải là một cô gái dịu dàng, đáng yêu nhưng không ngờ rằng đó lại là một người phụ nữ hai mặt giả tạo trong người đầy mưu mô tính toán như vậy.


Cũng may là bản thân cô không hề thích Đường Minh một chút nào, nếu không thì không biết sẽ đau khổ đến mức nào.

Cô quay người bước lên lầu trên, không muốn nghĩ đến cái con người trong lòng ngoài mặt bắt nhất đó nữa.
Khi cô mặc lên người bộ trang phục trị giá chưa đến hai trăm đi vào một cửa hàng sang trọng, nhân viên trong đó đều là kiểu người nhìn ngoài mà bắt hình dong.

Nhìn bộ quần áo Tô Cẳm Khê khoác trên người bọn họ đã cảm thấy cô chắc chắn không đủ tiền mua nổi quần áo trong tiệm rồi, nói không chừng là cô chỉ đến thử quần áo ở đây một chút xong lại quay về mua hàng fake trên mạng cũng nên.
Nhân viên bán hàng không hề có biểu cảm hoan nghênh nào, Tô Cầm Khê từ lâu đã biết thế giới thực tế như thế nào từ sự sụp đổ của gia đình họ Tô nhà mình.

Bỏ qua những biểu hiện không tốt của nhân viên, những thương hiệu này đối với cô rất quen thuộc, quần áo chỉ khoảng vài nghìn, có lẽ bây giờ cô cũng đủ tiền để mua lấy một bộ.

Nếu như không phải vì diễn kịch thì cô còn lâu mới nỡ tiêu khoản tiền tiết kiệm duy nhất của mình vào việc mua quần áo này.
“Cho tôi thử chiếc váy này.” Cô thích một chiếc váy màu hồng phần, nhìn kĩ chiếc váy ấy cảm thấy rất vừa mắt vừa nhẹ nhàng lại vừa phóng khoáng.
“Thưa cô, chiếc váy này rất đắt đó ạ, hay là cô nhìn giá của nó trước rồi mới suy nghĩ xem có nên thử hay không?” Nhân viên lúc trước nhất thời trợn tròn mắt, bây giò cô ta trực tiếp mở miệng nói khinh bỉ cô luôn.
“Cô là đang sợ tôi không có đủ tiền mua nổi nó ư?” Cho dù cô là Tô Cẩm Khê trước kia có tốt tính thế nào thì bây giờ cũng không thể nhin được khi có người ở trước mặt trực tiếp khinh bỉ coi thường mình.
“Thưa cô, tôi thực sự không hề có ý đó.


Nhưng mà nói thật chất liệu vải của chiếc váy này rất là quý, những hạt cườm trên đó đều được làm thủ công vô cùng tỉ mỉ.

Nếu như có nhiều người chỉ muốn thử qua thì những hạt cườm đó sẽ rơi ra hết trước khi nó được bán đi.

Hay là cô cứ ngắm kĩ đi rồi quyết định thực sự bản thân có muốn thử nữa không?” Lời nhận xét của người nhân viên đó rõ ràng có nghĩa là nếu cô không mua nổi nó thì chắc chắn sẽ không cho cô thử qua.

Tô Cẳm Khê mặt đỏ bừng tức giận: “Tôi muốn mặc thử nó, đề nghị cô ngay lập tức lấy nó xuống cho tôi để tôi thử.”
“Thưa cô.” Mấy người đứng đó không có người nào là nhúc nhích.
“Đưa cho cô ấy.” Bỗng một giọng nam lãnh đạm vang lên bên tai cô.

Cơ thể Tô Cẩm Khê cô trong tiềm thức run lên khi nghe thấy giọng nói này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.