Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 17: Cá Đã Cắn Câu





Một vài người nhìn về hướng phát ra âm thanh và không biết ai đó đã vào trong cửa hàng từ khi nào.

Dáng người cao, khuôn mặt vô cùng thanh tú sắc nét đường nào ra đường nấy nhưng phảng phát khí lạnh lùng, trên người khoác một bộ vest Tây được ủi phẳng phiu không hề có một ít nếp nhăn nào, dưới chân đi đôi giày da được làm bằng thủ công cao cấp của Ý kết hợp với chiếc quần Tây cũng thẳng thớm không kém ôm sát vào thân lộ ra đôi chân thon dài của anh.

Từ khi bước vào trong tiệm là lúc khí lạnh bắt đầu tỏa ra từ xung quanh anh đó, anh bước đến chỗ nào là giống như thống lĩnh cả thiên hạ chỗ đó, không có ai dám tới gần nửa bước.

Xung quanh đã có người nhận ra lai lịch của anh thót lên: “Chủ, chủ tịch!”
Nghe nói hôm nay chủ tịch sẽ đích thân xuống kiểm tra tiến độ công việc, trước đó anh đã cùng người phụ trách khu mua sắm cùng nhau đi lên tầng cao nhất.
“Tôi nói là đưa cho cô ấy.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn nhân viên bán hàng nói.
“Vâng thưa chủ tịch.”
Phản ứng đầu tiên của Tô Cầm Khê khi nhìn thấy Tư Lệ Đình là chạy trốn! Làm sao mà ở đây vẫn còn gặp được anh ấy, tại sao bản thân lại đen đủi như vậy chứ?
Nhìn thấy Tô Cầm Khê đang hướng về phía cửa đi ra, anh tỏ ra dáng vẻ lười biếng nói với cô: “Không phải là muốn thử quần áo ư?”

“Bây giò đột nhiên không muốn thử nữa rồi.

Chủ tịch, tôi còn có việc nên xin phép đi trước.” Tô Cầm Khê vốn dĩ là không muốn ở chỗ chốn đông người gọi anh là chú ba bởi vì sợ người khác sẽ hiểu lầm không hay.
“Muốn chết có phải không?” Tư Lệ Đình liếc nhìn những nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, mấy người đó lập tức hiểu được suy nghĩ của anh.
“Thưa cô, tôi thấy vóc dáng của cô đẹp như vậy chắc chắn mặc chiếc váy này sẽ rất hợp đó ạ.

Hay là cô vào mặc thử xem.” Vài người ban nãy còn ra mặt khinh dễ cô bây giờ lại lúng ta lúng túng nhanh chóng đẩy cô vào phòng thay đồ để thử váy.

Thái độ bây giờ so với lúc trước thực sự thay đổi 180 độ cách xa vạn dặm.
Tô Cẩm Khê bị người ta đầy vào phòng thay đồ nghĩ thôi vậy đằng nào cũng vào đây rồi, cô thử chiếc váy này xong rời đi luôn cũng chưa muộn.

Nhân tiện lúc đó cô cầm thẻ giá tiền nhìn qua, 4888, thế thì tiền gửi tiết kiệm 5.
nhân dân tệ của cô trong phút chốc chỉ còn hơn 100 thôi! Tô Cẩm Khê thay xong váy bước ra ngoài cùng tâm trạng vô cùng đau đớn.

Nếu như bộ váy đỏ trước đó cô mặc không có gì đặc biệt thì khi mặc lên bộ váy màu hồng này lại là một kiểu dáng khác, mang đến một phong cách hoàn toàn khác biệt chính là sự dịu dàng đem theo sự thuần khiết trong trắng thơ ngây.
“Wow, bộ váy này đã được treo trong tiệm từ rất lâu rồi, màu hồng phần thực ra rất là kén người mặc.

Tiểu thư sắc vóc vốn đã rất đẹp và chuẩn, mặc bộ này lên trông rất đẹp.”
“Đúng vậy, đúng vậy.

Tiểu thư đây đúng là sinh ra để mặc đồ treo trên kệ trưng bày mà.”
Tất cả mọi người ai ai cũng khen ngợi không ngớt, Tô Cẩm Khê cũng khá hài lòng với bộ váy này: “Vậy thì lấy chiếc váy này đi, để tôi quẹt thẻ.”

“Thử bộ này nữa.” Tư Lệ Đình không biết từ bao giờ đã đứng sát bên cạnh cô lấy một chiếc váy ren màu đen.
“Không cần đâu, tôi không thích màu đen.” Tô Cẩm Khê không đắn đo suy nghĩ chút nào liền trả lời anh.
“Tôi thích.” Khi anh nói điều này là anh đang kề sát rất gần tai của cô.

Tô Cẩm Khê vì thế liền đỏ bừng cả mặt lên.

Đột nhiên mắt cô sáng lên, cô nhớ lại câu trả lời đã tìm kiếm trên mạng, không phải nói là phải trở thành một người phụ nữ ngốc nghếch ngô nghê một chút lựa ý hùa theo đàn ông sao? Bản thân càng đi ngược với anh ấy thì người ta sẽ càng muốn chỉnh phục mình.

Tô Cẩm Khê nghĩ đến đây liền ngoan ngoãn cầm chiếc váy đen trên tay anh đi thẳng vào phòng thử đồ.

Sau khi mặc vào, cô mới nhận ra là khóa kéo không phải nằm ở bên mình mà là thiết kế ở phía sau, đã thế khóa kéo rất nhỏ và rất tinh xảo nên cô đã thử rất nhiều lần nhưng đều không kéo lên được.
“Mấy người có thể vào đây một chút để giúp tôi kéo cái khóa này lên không?”
“Được ạ, tiêu thư đợi một chút nhé.”
Khi Tô Cẳm Khê đang cúi xuống xỏ giày, cô quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng mở cửa cô quay người lại nói: “Làm phiền rồi.”
“Một chút cũng không phiền chút nào.” Tô Cẩm Khê run lên trong sợ hãi khi giọng nói của người đó truyền đến tai mình.
“Đây là phòng thay đồ cho nữ.


Chú, chú ra ngoài ngay cho tôi!”
Tô Cẩm Khê nghĩ đến bên ngoài còn có biết bao nhiêu người, sắc mặt liền tái nhợt hẳn đi.

Người khác không nói làm gì nhưng đối với anh này không có gì là không thể cả.
“Không muốn thì ngoan ngoãn nghe lời, mau quay người ra đây.”
Tô Cẩm Khê chỉ có thể thận trọng cần thận từng li từng tí từ từ quay thân qua bên anh, trong lòng thầm hi vọng anh này sẽ không động tay động chân gì với mình.
Khóa kéo rất nhanh đã được kéo lên.

Mặc dù Tư Lệ Đình trong lòng thực sự muốn làm việc nào đó nhưng anh cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người phụ nữ trước mặt mình, vì thế bản thân chỉ có thể nhẫn nhịn lần này.
Dù sao thì con cá này cũng đã cắn câu rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.