Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 172





“Alo.


Giọng nói đầu dây bên kia có chút già nua, “Nam Thương, cháu tìm được con bé chưa?”
“Manh mối quá ít, trước mắt cháu vẫn chưa tìm thấy, ngài yên tâm, dù chỉ có một chút tin tức cháu cũng sẽ báo ngay cho ngài.


“Nam Thương, ta sợ thời gian không còn nhiều, ta chỉ muốn trước khi chết có thể nhìn thấy con bé.


“Vâng, cháu sẽ nhanh chóng tìm thấy cô ấy.

” Cố Nam Thương cúp máy, bóng dáng Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình đã sớm biến mắt.

Nhìn đường phó nhộn nhịp, xe cộ qua lại, nhưng ai mới là người anh đang tìm kiếm?
Lần này về nước phát triển còn một lý do quan trọng nữa, là anh muốn tìm một người rất quan trọng với nhà họ Cố!
Trên eo của người con gái đó có một vết bớt giống hình cánh bướm, eo là vùng riêng tư của phụ nữ nên ai sẽ để lộ eo cho người khác xem chứ.

Chỉ có vết bớt ở eo thì quá khó để tìm ra, nhưng manh mối để lại càng ít, khi nào anh mới có thể tìm thấy người đó?
Tư Lệ Đình cẩn thận ôm Tô Cẩm Khê trong lồng ngực mình, mặc dù anh đã nghe thấy toàn bộ quá trình từ miệng Có Nam Thương.


Nhìn thấy Tô Cẩm Khê trong tình trạng chật vật, đặc biệt là cái chân bị băng bó của cô, anh càng cảm thấy đau lòng hơn.

“Tô Tô, đau không?” Tư Lệ Đình vuốt ve mái tóc dài của cô.

“Lúc trước còn đau một chút, nhưng bây giờ không đau nữa, chú ba, trong lòng anh em yếu đuối như vậy sao? Rõ ràng là lúc sáng anh có thể nói cho em biết.


“Tô Tô, bạo lực mạng rất đáng sợ, anh không muốn kéo em vào những chuyện thị phi như này, em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi thật tốt là được.

Nhắm mắt làm ngơ, anh sẽ xử lý chuyện này, anh không ngờ em lại lặng lẽ ra ngoài.


“Em muốn đến trung tâm thương mại mua đồ cho anh, nhận ra ánh mắt bọn họ nhìn em không đúng, lúc đó em mới biết nguyên nhân.


“Cố Nam Thương đã báo cảnh sát, anh sẽ không tha cho người đã làm hại em.


Tô Cẩm Khê kéo cổ áo Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh biết ai đã tung tin tức này ra không?”
“Trước mắt tra được có người gửi bài nặc danh tung tin, bên kia làm rất bí mật, chưa điều tra ra.

Những tin tức trên mạng nói về lúc em học đại học là do Lâm Phi Phi thuê thủy quân làm, xem ra bài học lần trước dạy cho Lâm Phi Phi là không đủ!”
Tô Cẩm Khê biết những bức ảnh đó chỉ có thể là do các bạn học cùng lớp chụp, không phải ảnh gần đây.

Nhưng cô không nghĩ là Lâm Phi Phi, lần trước cô ta bị hại thảm như vậy, cô ta vẫn còn có thể làm loạn.

Tư Lệ Đình đã phá hủy tập đoàn Lâm thị, vốn tưởng đã gây ra đả kích trầm trọng cho cô ta, nhưng không ngờ Lâm Phi Phi lại nhảy ra.

“Lâm Phi Phi chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, vậy ai mới là người thực sự tung tin ra?”
“Anh đang điều tra, em yên tâm, một khi phát hiện ra kẻ đứng sau, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho kẻ đó!”
Mặc dù Tư Lệ Đình và Đường Minh đã gỡ tin tức, nhưng dư luận vẫn không hề giảm bớt mà còn trở nên sôi nồi hơn.

Mọi người đều cho rằng tin đó là thật, có người lương tâm cắn rứt mới có tình thu hồi.

“Tô Tô, những ngày này em đừng đi ra ngoài, tránh bị những người lúc trước ngộ thương.

Cũng đừng quan tâm đến những tin tức trên mạng, nếu thấy tâm trạng sẽ không tốt, anh có thể sắp xếp đưa em ra nước ngoài thư giãn.



Tư Lệ Đình suy nghĩ chu đáo, trước mặt việc chèn ép tin tức là vô ích, cần phải giải quyết từ gốc của nó.

“Không cần đâu, chú ba, không phải chúng ta đã nói dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt sao? Em sẽ không đi.


Không chỉ có Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê gặp rắc rối, bên Đường Minh càng rắc rối hơn.

Một loạt các tin nóng sai sự thật che trời lấp đất, vô duyên vô cớ bị gán cho cái danh bị đội mũ xanh.

Vừa đối phó xong với nhà họ Tô và Bạch Tiểu Vũ, thì lại có thêm một người đi theo.

Đường Minh mệt mỏi trở về nhà, có người tới thăm.

“Sao cô lại ở đây?” Đường Minh vừa mở cửa đã thấy là Tô Mộng, mỗi lần nhìn thấy Tô Mộng anh ta đều cảm thấy rất phiền.

Hiển nhiên người phụ này không biết cái gì là thức thời, cách vài hôm lại xuất hiện trước mặt anh ta để tạo cảm giác tồn tại.

Những lúc như hôm nay, Đường Minh không muốn quan tâm đến Tô Mộng một chút nào.

“Anh rẻ, em có chuyện tìm anh.


“Tô Mộng, hôm nay tôi rất mệt, không có tâm trạng ầm ï với cô!” Đường Minh nói xong định đóng cửa.

Tô Mộng giữ cửa lấy que thử thai từ trong túi ra.


“Anh rể, em đang mang thai, là của anh.

” Lời nói của Tô Mộng như một tia chớp bất ngờ.

Đường Minh còn chưa tỉnh lại trong chuyện trước đó, nay lại thêm một chuyện nữa.

“Cô, cô nói cái gì.

” Nhất định là anh ta đang nằm mơ.

“Em nói đã mang thai con của anh, là đêm đó ở trên du thuyền.

” Tô Mộng nói từng chữ.

Nhất thời Đường Minh không thể chấp nhận được sự thật này, Tô Mộng nhân cơ hội đẩy anh ta đi vào biệt thự.

“Anh rể, quả nhiên Tô Cẩm Khê không sống chung với anh, cái đồ đê tiện không biết xấu hổ kia đã sớm ở bên chú ba rồi phải không?
Lúc trước em đã nói, mọi người còn không tin, lần trước em gặp hai người bọn họ ở trung tâm thương mại đã thấy lạ rồi, sao hai người bọn họ có thể ở bên nhau?
Thì ra là có gian tình, vậy mà bây giờ lại bị vạch trần, làm nhà họ Tô và nhà họ Đường mắt hết mặt mũi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.