Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 186





Từ khi còn nhỏ, Tô Cảm Khê đã thắm nhuần tư tưởng của ba mẹ, tin Tô Mộng nhỏ tuổi hơn mình, mọi việc đều phải nhường nhịn cô ta.

Bây giờ cô đã thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Tô, nếu cô lại ngu ngốc bị lợi dụng, lại bị cô ta sai bảo này nọ thì không có khả năng đó.

“Cẩm Khê, Mộng nhi là em gái của con, sao con lại nói chuyện với em bằng cái giọng điệu đó? Mau xin lỗi Mộng nhỉ đi.


Vẫn giống như trước kia, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai có lỗi, cho dù Tô Mộng có vô lý như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả.

Để Tô Cẩm Khê xin lỗi Tô Mộng Mặc dù cả Tư Lệ Đình và Đường Minh đều biết hoàn cảnh của gia đình cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên hai người thấy người nhà họ Tô thiên vị Tô Mộng như vậy.

Cả hai người đều không biết những năm qua Tô Cẩm Khê trải qua như thế nào, chuyện này còn xảy ra trước mặt bọn họ, nếu bọn họ không có mặt ở đây, không biết Tô Cẩm Khê đã bị oan đến mức nào.

Tư Lệ Đình định lên tiếng bênh vực nhưng Tô Cẩm Khê đã lên tiếng trước: “Mẹ, nếu giọng điệu vừa rồi của tôi là bạo lực với Tô Mộng, thì giọng điệu của cô ta đối với tôi càng nghiêm trọng hơn nhiều.


Tốt xấu gì tên tôi cũng có một chữ Tô, không lẽ tôi không phải là người nhà họ Tô?
Mọi chuyện hai người đều thiên vị thì không nói làm gì, chẳng lẽ tôi 80 tuổi rồi mà các người vẫn muốn bắt tôi nhường nhịn cô ta?”
“Tô Cẩm Khê, sao cô lại nói chuyện với mẹ như vậy?”
Tô Mộng tức giận nhảy dựng lên, cảm giác này giống như: Jaian vẫn luôn bắt nạt Nobita, rồi có một ngày Nobita đánh trả, lòng Jaian sẽ càng thêm mắt thăng bằng.

Cô ta giơ tay ra muốn tát Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình khẽ cau mày, chỉ nói vài câu mà cô ta đã sắp đánh người, tính tình quá hung bạo.

Tay cô ta còn chưa chạm vào mặt Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình đã giữ chặt tay cô ta, “Cô hai Tô, tôi đã nói rõ ở trên phương tiện truyền thông, nếu ai dám làm tổn thương đến một sợi tóc của vợ tôi, tôi sẽ không tha cho người đó!”
Toàn thân anh toát ra một cỗ lạnh như băng, ba Tô vội vàng tiền lên làm hoà, mặc dù trước đó ông ta cũng không biết Tư Lệ Đình là tổng giám đốc Đề Hoàng.

Vị tổng giám đốc này có bàn tay sắt máu, ông ta đã nghe không ít lần, “Cậu Tư, thủ hạ lưu tình, con gái tôi đã được cưng chiều từ nhỏ, xúc phạm đến cậu thì mong cậu thứ lỗi cho.


“Thứ lỗi?” Tư Lệ Đình nhìn người đàn ông mà anh nên gọi là cậu này, tính cách ông ta nhu nhược, trong nhà thì mẹ Tô làm chủ, ông ta không có tiếng nói.

“Tôi chỉ tin vào tất cả những gì tôi nhìn thấy, Tô Mộng là con gái của ông, không lẽ Tô Tô không phải?
Tô Mộng điêu ngoa tùy hứng, bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra ai là người có thái độ không tốt.

Nhưng các người lại không phân rõ trắng đen yêu cầu vợ tôi xin lỗi Tô Mộng, đây là gia giáo nhà các người?” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.

Mỗi câu mỗi chữ mà Tư Lệ Đình nói đều là thiên vị Tô Cẩm Khê, mẹ Tô cũng không dám xúc phạm Tư Lệ Đình, “Đều là chuyện nhỏ thôi, nào, cậu Tư mau ngồi xuống rồi nói.


“Để Tô Mộng xin lỗi vợ tôi.

” Tư Lệ Đình không thuận theo cũng không buông tha, nghĩ đến việc trước đây Tô Mộng đã bắt nạt Tô Cẩm Khê bao nhiêu lần.


Cho dù bây giờ cô ta là một con nhóc, anh cũng phải dạy dỗ đến cùng.

Tô Mộng hoài nghi nhìn anh, “Vậy mà anh muốn tôi xin lỗi chị ta, chị ta không xứng…”
Ánh mắt Tư Lệ Đình càng ngày càng lạnh, “Nếu nhà họ Tô không có gia giáo, tôi không ngại dạy dỗ cô.


Tư Lệ Đình với tay lấy cái chổi lông gà ở bên cạnh bình hoa, giơ chồi lông gà lên đánh vào mông Tô Mộng.

“Anh, anh dám đánh tôi? Minh, có người muốn đánh vợ anh, chẳng lẽ anh sẽ không quan tâm?” Tô Mộng nhanh chóng cầu cứu Đường Minh.

Lại nói đây là điều mà Đường Minh muốn làm nhất, dù sao lúc trước Tô Mộng nói nhảm trước mặt truyền thông, anh ta hận không thể muốn bóp chết Tô Mộng.

Tư Lệ Đình hoàn toàn không để mắt tới người nhà họ Tô, nói đánh liền đánh Đường Minh khoanh tay, như thể không liên quan gì đến anh ta.

“Tôi và chú ba có thái độ giống nhau, xác thực gia giáo nhà cô không tốt, nên nhà họ Tô không dạy dỗ được cô.

Trước khi gả vào nhà họ Đường, cô cần phải học được các quy tắc cho tôi, được chú ba đích thân dạy dỗ, đây là may mắn của cô.


Sắc mặt Đường Minh bình tĩnh, nực cười, anh ta hận không thể dùng cây chổi lông gà đánh cùng Tư Lệ Đình, anh ta không ra tay đã nể mặt nhà họ Tô rồi, bảo anh ta cứu cô ta, tưởng bở.


“Minh, trong bụng em có đứa bé, cho dù anh không đau lòng em, đứa bé cũng là con của anh.

” Tô Mộng lấy đưa bé ra nói.

Nhắc tới đứa bé Đường Minh liền nhớ đến đêm xảy ra chuyện đó, lửa giận càng thêm sâu, anh ta không thừa nhận đứa trẻ trong bụng Tô Mộng.

“Tôi tin chú ba sẽ có chừng mực, phải không chú ba?”
Đường Minh nhìn Tư Lệ Đình.

Sao anh ta không hiểu ý của Tô Mộng chứ, Tô Mộng không tốt bụng như Tô Cẩm Khê, hiển nhiên cô ta muốn nhờ đứa bé để ngồi vững.

Hơn nữa, Tô Mộng có thực sự mang thai hay không vẫn là một câu hỏi, dù có mang thai thì anh ta cũng phải đợi sinh con xong làm xét nghiệm quan hệ cha con.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.