Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 187





Đối với một người phụ nữ ghê tởm như Tô Mộng anh ta tràn đầy nghi ngờ, cho dù đứa bé là con anh ta thì khi sinh ra cũng phải chịu khổ mà thôi.

Anh ta hận Tô Mộng như thế, sao có khả năng anh ta sẽ yêu thương đứa bé, Đường Minh không muốn đứa bé này sinh ra.

Trước đây anh ta muốn có một đứa con là vì cổ phần, anh ta đã lấy được cổ phần, Tô Mộng muốn lợi dụng đứa bé tới uy hiếp anh ta, còn lâu mới làm được.

Giá trị sử dụng của cô ta chỉ là chặn đứng luồng dư luận tiêu cực cho Tô Cẩm Khê, mà điều đáng tiếc là Tô Mộng vẫn đang mơ mộng trở thành một người vợ giàu có.

Tư Lệ Đình là người thông minh, làm sao có thể không biết suy nghĩ của Đường Minh.

Cây chỗi lông gà trên tay anh liên tục đánh vào người Tô Mộng, chọn lưng hoặc chân của cô ta mà đánh.

Nghĩ đến những gì cô ta đã làm với Tô Cẩm Khê trong quá khứ, anh không thể dừng tay.

“Ba mẹ, cứu con.

” Tô Mộng thấy cầu cứu Đường Minh cũng vô ích, đành phải cầu cứu ba mẹ.


Mẹ Tô cũng đau lòng không thôi, rõ ràng đây là Đường Minh đang muốn dạy dỗ Tô Mộng, nếu Tô Mộng kết hôn với Đường Minh, bà ta còn có thể nói gì?
Thấy Tư Lệ Đình không dừng lại, bà ta nói: “Cậu Tư, Mộng nhi đang mang thai, ba tháng đầu là quan trọng nhất.

Cậu thủ hạ lưu tình cho.


“Tôi thấy khí sắc của Tô Mộng rất tốt, không phải là một người phụ nữ yêu ớt như vậy, đánh vài cái thì có làm sao?
Hơn nữa, khí thế của Tô Mộng nặng như vậy, tôi còn sợ.

ảnh hưởng đến đứa bé, sau này đứa bé sinh ra giống cô ta thì toang mắt.


Tư Lệ Đình không buông tha, Tô Mộng đành phải cầu xin: “Được rồi, tôi xin lỗi Tô Cảm Khê, như vậy là được chứ gì?”
“Nói.

” Tư Lệ Đình dừng tay, lạnh lùng nhìn Tô Mộng.

Tô Mộng không cam tâm tình nguyện xin lỗi Tô Cẩm Khê: “Xin lỗi.


Ngay khi cô ta vừa dút lời, Tư Lệ Đình lại đánh vào chân cô ta, “Đây là thái độ xin lỗi à? Chân thành xin lỗi cô ấy.


Từ nhỏ Tô Mộng đã được chiều chuộng, mẹ Tô không nỡ’ đánh cô ta, hôm nay cô ta lại bị Tư Lệ Đình đánh rất đau.

Không biết là quá đau hay là quá oan ức, nước mắt cô ta lưng tròng, “Chị, xin lỗi, em không nên nói chuyện với chị như vậy.


Tô Cẩm Khê biết cô ta không chân thành, từ nhỏ đến lớn Tô Mộng đã làm rất nhiều chuyện quá phận với cô.

Lời xin lỗi không từ tận đáy lòng cô cũng không muốn quan tâm, cô kéo Tư Lệ Đình ngồi xuống bên cạnh.

Tô Mộng không ngờ Tô Cảm Khê sẽ làm lơ cô ta, cô ta xin lỗi, nhưng cô lại dám làm lơ mình!

Tô Cẩm Khê con tiện nhân!!!
Nếu Tư Lệ Đình không có ở đây, cô ta đã phát tiết rồi, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

Mẹ Tô cũng nhận ra Tô Cẩm Khê khác trước rất nhiều, lúc trước bọn họ nói gì thì chính là cái đó.

Bây giờ Tô Mộng có ý tưởng riêng của mình, nên bọn họ không hình dung được, lần này mọi chuyện có suôn sẻ hay không? Bà ta và ba Tô nhìn nhau, bầu không khí trong phòng có vẻ xấu hỏ, dường như một số chuyện đã bắt đầu phát triển theo một hướng khác, khác với những gì họ đã tưởng tượng.

Tô Mộng chỉ cảm thấy đau lưng và chân, từ nhỏ mẹ Tô đã hết mực yêu thương, chiều chuộng cô ta, cô ta chưa từng chịu ủy khuất, dù là việc nhỏ nhất chứ đừng nói đến việc bị đánh đập.

Nhất là thái độ lạnh lùng của Đường Minh, anh ta không những không cảm thấy đau lòng mà thậm chí còn xem tất cả chuyện này như người ngoài cuộc.

Càng nghĩ Tô Mộng càng đau lòng, cô ta vừa khóc vừa ngồi xuống bên cạnh Đường Minh, Tô Cảm Khê ngoảnh mặt làm ngơ, đối với cô ta rất thờ ơ.

“Mộng nhi ngoan, đừng khóc, con đó từ nhỏ bị ba mẹ chiều hư, con xem khó khăn lắm chị con mới về nhà được một lần, sao con lại có thể nói chuyện như thế với chị?”
Mẹ Tô muốn thiên vị Tô Mộng, lại không thể nói thẳng là Tô Cảm Khê sai.

Từ thái độ của Tư Lệ Đình đối với Tô Cẩm Khê, anh cưng chiều Tô Cảm Khê như bảo bối.

Bà ta muốn thiên vị Tô Mộng, chẳng phải sẽ đắc tội Tư Lệ Đình?
Người ham lợi như mẹ Tô hiển nhiên đã đánh chủ ý lên người Tư Lệ Đình, bà ta chỉ đành ngầm an ủi Tô Mộng.

Vốn dĩ trong lòng Tô Mộng đã mắt thăng bằng, vì sự hiện diện của Tư Lệ Đình, cô ta cũng ngại phát tiết, lỡ như Tư Lệ Đình lại đánh cô ta thì sao?
Cô ta khóc là vì muốn Đường Minh dỗ mình, Đường Minh giống như người không có chuyện gì, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta.


Trước bầu không khí ngượng ngùng này ba Tô và mẹ Tô cũng không biết làm sao, ai bảo nhà họ Tô bọn họ xuống dốc, còn phải trông cậy vào sắc mặt của hai người này.

Tư Lệ Đình bị tiếng khóc của Tô Mộng làm phiền, nói ra cũng lạ, mỗi lần Tô Cẳm Khê khóc trước mặt anh, trái tim anh sẽ tan chảy.

Trừ Tô Cẩm Khê ra, nghe thấy bát kỳ tiếng khóc của người phụ nữ khác anh đều cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là Tô Mộng này.

“Nếu hôm nay các người gọi chúng tôi tới là để xem cô ta diễn khóc như thế nào, thì xin lỗi, chúng tôi sẽ không ở lại nữa.

” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.

Mẹ Tô vội vàng véo Tô Mộng, bảo cô ta đừng khóc nữa.

Mặc dù Tô Mộng đã có gắng nhịn khóc nhưng cô ta vẫn nức nở không ngừng.

“Cậu Tư, tất nhiên hôm nay tôi mời cậu đến đây là để làm quen với mọi người, dùng bữa cùng nhau, liên hệ, bồi dưỡng tình cảm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.