Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 188





Về phần chuyện của hai người con bé Cẩm Khê rất kín tiếng, nếu không có truyền thông bùng nổ, thì những người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng không biết được.

Tất nhiên, người làm cha mẹ như chúng tôi hy vọng con gái chúng tôi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.

Chỉ cần Cảm Khê và cậu Tư hạnh phúc bên nhau, chúng tôi sẽ không ngăn cản cuộc hôn nhân này…”
Mẹ Tô thao thao bát tuyệt nói rất nhiều lời, nhưng Tư Lệ Đình không đáp lại, dáng vẻ như đang xem bà ta biểu diễn.

Tư Lệ Đình không nói lời nào, chỉ ngồi ở đó, sắc mặt của anh cũng khiến người ta không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.

Mẹ Tô cũng không đoán ra tâm tư của vị tổng giám đốc này, liếm môi, tiếp tục nói: “Chuyện này… cậu Tư, cậu xem cậu và Cẩm Khê đã đăng ký kết hôn rồi, chuyện đám cưới “Chuyện đám cưới không cần các người lo, tôi sẽ chuẩn bị.

” Tư Lệ Đình cắt ngang.

Mẹ Tô uống hết một cốc nước, tính tình vị tổng giám đốc này không hề tốt.

Tư Lệ Đình vẫn không lên tiếng, hiển nhiên nhà họ Tô đã biến thành sân nhà của anh.


Mẹ Tô nói quanh co một vòng, cuối cùng cũng quay lại chủ đề, “Có cậu Tư chuẩn bị, đương nhiên chúng tôi sẽ không cần phải lo rồi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tư Lệ Đình có ý hỏi, anh muốn xem da mặt của người phụ nữ này có thể dày đến mức nào.

“Mặc dù hai người đã âm thầm đăng ký kết hôn, nhưng dù sao thì Cẩm Khê cũng là con gái của chúng tôi, cậu xem tiền quà cưới nên đưa như thế nào?
Lúc trước Tiểu Đường đưa 3000 vạn, cậu là chú của nó…”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới biết họ gọi bọn cô đến đây làm gì, cô còn ngây thơ tưởng họ gọi cô về là muốn gặp mặt Tư Lệ Đình.

Thì ra là vì tiền quà cưới, trong lòng cô lửa giận bừng bừng.

“Tiền quà cưới? Mẹ, mẹ thật sự coi tôi như một món hàng.

Phải bán được bao nhiêu mẹ mới có thể vui?”
Lúc trước để xoay vòng vốn cho nhà họ Tô, cô đồng ý ở bên cạnh Đường Minh, lúc đó cô tự nguyện thì không nói làm gì.

Không ngờ mẹ Tô lại vô liêm sỉ như vậy, muốn thu thêm lợi ích từ cô.

“Cẩm Khê, con đang nói gì vậy? Con là con gái ngoan của mẹ, sao có thể nói bán hay không bán được? Hơn nữa, tiền quà cưới của đàn ông là quy tắc do tổ tiên chúng ta truyền lại.


Tô Cẩm Khê tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, “Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của tôi à?”
Mẹ Tô nhìn thấy Tô Cẩm Khê hơi kích động, điều mà bà ta không ngờ rằng Tô Cẩm Khê luôn rất nghe lời.

Cho dù là lúc trước bảo cô đi gặp Đường Minh, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, vốn tưởng chuyện lần này cũng như nước chảy thành sông, nào biết Tô Cẩm Khê lại có phản ứng lớn như vậy.

“Cẩm Khê, đương nhiên mẹ là mẹ con rồi, con theo mẹ vào bếp rửa hoa quả.

” Mẹ Tô mang Tô Cẩm Khê rời đi.

Trong bếp chỉ có một người đang làm việc, bị mẹ Tô đuổi ra ngoài, bà ta kéo Tô Cẩm Khê vào trong góc.


“Tô Cảm Khê, con ngốc hả, tiền quà cưới cũng là một cách để kiểm tra xem một người đàn ông yêu con hay không.

Nếu ngay cả tiền quà cưới mà cậu ta cũng không nỡ bỏ ra thì dựa vào đâu mà nói yêu con?
Mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con, con chưa từng nghe câu nói đó à? Vì con mà tiêu tiền cũng không nhất định sẽ yêu con, không tiêu tiền vì con chưa chắc đã yêu con.

Con xem Đường Minh bằng lòng đưa ra 3000 vạn, đối với một công ty lớn như Đề Hoàng, như nào đi nữa thì cậu ta cũng phải lấy ra 5.

vạn mới đủ điều kiện.


Tô Cẩm Khê nghe những lời ngụy biện mà bà ta nói, cho tới bây giờ bà ta vẫn đang cố tẩy não cô, cô chỉ thấy rất nực cười.

Cô gọi mẹ 20 năm, trong mắt bà ta không có tình yêu, trên mặt cũng chỉ có khát vọng vô hạn.

“Mẹ, mẹ nói là muốn tốt cho tôi?” Cô bình tĩnh hỏi lại.

Mẹ Tô thấy đứa nhỏ này ngày càng nhìn thấu, vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên, mẹ không muốn tốt cho con thì muốn tốt cho ai?”
“Nếu thật sự muốn tốt cho tôi, sau khi bị thương bị đưa về nhà họ Đường, bà đã từng hỏi một câu vê vết thương của tôi chưa?
Bà chỉ muốn tôi ôm chặt lấy Đường Minh, sinh cho Đường Minh một đứa bé.


Năm đó 6 tuổi, Tô Mộng bị rơi xuống nước, tôi lãng phí sức lực đưa cô ta lên bờ, tôi còn ở dưới nước, các người hỏi han Tô Mộng trước, còn tôi thì sao?
Nếu không có người khác cứu tôi, suýt nữa tôi đã chết chìm trong nước.

Đây là tình yêu mà bà nói?
Tôi không xin xỏ các người đối xử với tôi như Tô Mộng, chỉ hy vọng các người không lạnh nhạt với tôi.

Không lẽ đối với các người mà nói tôi chỉ là một quân cờ có thể đổi lấy tiền bạc, các người có từng yêu thương tôi một chút nào chưa?”
Lần trước sau khi bị thương cô đã muốn hỏi những câu hỏi này, những gì mẹ Tô nói lần đó khiến cô cảm thấy ớn lạnh hơn.

Cứ tưởng bà ta gọi cô về là lo chuyện cưới xin của cô, nào biết bà ta chỉ vì tiền.

Mẹ Tô không ngờ có ngày Tô Cẩm Tây lại đối đầu với mình, trên mặt có chút xấu hỏ và chật vật.

“Con đang nói gì vậy? Mộng nhỉ là con gái của mẹ, con cũng vậy, sao mẹ lại có thể nặng bên này nhẹ bên kia được?”
Không nhớ tới còn tốt, Tô Cảm Khê càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, “Không nặng bên này không nhẹ bên kia?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.