Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 197





Điều gì đã xảy ra vào đêm giông bão trước năm tuổi? Anh đã cho người đi điều tra quá khứ của mẹ mình, mục đích là tìm ra ba của anh là ai.

Tại sao mẹ lại mang thai anh một mình trở về nước mà không ở bên cạnh ông ấy? Nếu ông ấy bỏ rơi mẹ thì tại sao mẹ lại không hận ông ấy?
Mọi chuyện đã qua lâu, trong tay anh cũng không có quá nhiều manh mối hữu dụng, cũng chưa có kết quả.

“Tô Tô, em đã từng nghe nói trong nhà họ Tô có một cặp chị em sinh đôi, là chị gái của ba em đúng không?”
Lúc mẹ anh qua đời, sợ là Tô Cẩm Khê còn chưa sinh ra, cô ấy đã từng nghe đến chưa?
“Ừm, hình như là có, hồi nhỏ ông bà nội vô ý nhắc đến.

Lúc đó, em cũng hỏi, có vẻ như ông bà không muốn nhắc đến, ông bà mất sớm, từ đó tới giờ em không còn nghe thấy tin gì về hai người họ nữa.


“Ba của em thì sao? Không lẽ ông ta chưa từng nhắc tới?”
Tư Lệ Đình muốn tìm manh mối từ nhà họ Tô.

Tô Cảm Khê nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ là nhắc tới, nhưng rất ít lần.


Em chỉ mơ hồ nhớ em có hai người cô.

À đúng rồi, lúc nhỏ em chơi trong nhà cũ của nhà họ Tô, em vô tình chạy đến phòng của hai cô, họ thực sự rất giống nhau, rất đẹp.

Ông bà nói hai người họ mắt sớm lắm, người đẹp còn trẻ như vậy mà mắt sớm thì tiếc lắm.


“Nhà cũ nhà họ Tô? Em đưa anh qua xem đi.


Nói không chừng trong phòng bà ấy sẽ có chút manh mối, cho dù không có manh mối, anh cũng muốn xem nơi mẹ anh ở.

Tô Cẩm Khê nghi ngờ nhìn anh, “Chú ba, sao đột nhiên anh lại tò mò chuyện của cô em như vậy?”
“Anh chỉ là vô tình nghe nói em có hai người cô sinh đôi, không lẽ em không thấy kỳ lạ là tại sao họ lại chết trẻ như: vậy sao?”
“Lúc trước em đã từng hỏi ông bà nội, ông bà nội rất tức giận, em không dám hỏi nữa, nhưng nếu chú ba muốn biết, thì em sẽ đi cùng anh.


Tô Cẩm Khê chưa từng nghi ngờ động cơ của Tư Lệ Đình là gì, cô hết lòng tin tưởng Tư Lệ Đình.

Chỉ cần anh muốn làm gì, thì chắc chắn anh có lý do của anh.

Tư Lệ Đình không giấu giếm Tô Cẩm Khê chuyện gì, ngoại trừ chuyện này, anh không định nói với Tô Cẩm Khê.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tính cách thiếu quyết đoán của Tô Cảm Khê đối với Đường Minh, khó tránh khỏi khi anh nói với cô, cô sẽ cố ky luân thường mà rời bỏ anh.

Khó khăn lắm Tư Lệ Đình mới được ở bên Tô Cẩm Khê, anh không muốn xảy ra bắt kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Nếu ông trời muốn trừng phạt, thì hãy trừng phạt một mình anh, hãy để Tô Cẩm Khê luôn được khỏe mạnh và hạnh phúc.

Xe chạy đến nhà cũ nhà họ Tô, từ ngày ông bà mắt cũng không có ai lui tới.

Nhưng hôm nay, trong sân có rất nhiều người, có người cầm thước đang đo.


Mẹ Tô nhiệt tình nói chuyện với mọi người, “Nhà của chúng tôi rất lớn, khang trang, phong thủy tốt, mua về nhất định sẽ không chịu khổ đâu.


Đây là căn nhà cũ nhà họ Tô, là gốc của nhà họ Tô, không ngờ mẹ Tô lại bán nhà.

Rất lâu trước đó Tô Cảm Khê đã nghe ông bà nội kể, lúc nhà họ Tô chưa có tiền thì sống ở đây.

Tất nhiên lúc đó chỉ là một ngôi nhà gạch bình thường, sau này nhà họ Tô có tiền nên đã xây ngôi biệt thự to lớn này.

Một trăm năm sau, dòng họ Tô bắt đầu suy tàn, rơi vào cảnh đến mức phải bán tất cả các căn nhà.

Sắc mặt của ba Tô chất chứa nỗi buồn, nhà họ Tô ở trong tay ông ta từng bước từng bước xuống dốc, ông ta không giữ được công ty, giờ còn không giữ được nhà.

Có thể thấy trong lòng ông ta có bao nhiêu bi thương, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như.

thế này?
Lúc đầu nhà họ Tô chỉ là một chuyện nhỏ, giống như một căn bệnh nhỏ, chỉ cần uống thuốc là sẽ mau khỏi.

Tuy nhiên, không ngờ vấn đề nhỏ sẽ ngày càng trở nên lớn hơn, giống như những quả cầu tuyết ngày càng nhiều hơn.

Qua năm này năm khác tình hình trở nên tồi tệ hơn, giờ nhà họ Tô chỉ còn là một cái vỏ rỗng.


Giống như có một đôi tay vô hình đẩy tắt cả những điều này vào bóng tối.

Bên ngoài nợ nàn chồng chất, công ty đã sa thải 2/3 nhân viên, nhà họ Tô điêu đứng, có lẽ có thể tuyên bó phá sản bắt cứ lúc nào.

Không còn nơi nào để đi, chỉ biết nghe lời mẹ Tô bán căn biệt thự và đất của nhà họ Tô, hoãn lại một chút thì lửa sẽ cháy xém lông mày.

“Các người đang làm gì vậy!” Tô Cẩm Khê tiến lên một bước.

May mãn ông bà nội còn đôi xử tốt với cô, nhưng đáng tiếc là cả hai mắt quá sớm.

“Bán nhà, không thấy sao? Tô Cẩm Khê, sao cô lại tới đây? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô đã định rời khỏi nhà họ Tô, thì sau này cô sẽ không lây được một xu nào của nhà họ Tô nữa!”
Mẹ Tô nghĩ Tô Cẩm Khê nghe thấy tin đồn gì nên đến để tranh giành tài sản của nhà họ, nhưng bà ta không có tâm trạng cho Tô Cẩm Khê ở lại đây.

“Ai muốn tiền của các người, bà Tô, đây là chỗ ông bà nội ở cả đời, cũng là nơi tổ tiên nhà họ Tô sinh sống.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.