Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 199





“Cẩm Khê, không phải mẹ con một hai phải bán nhà, mà là hoàn cảnh nhà họ Tô rất tệ, chúng ta cũng không còn cách nào khác.

” Ba Tô mới là người khó chịu nhát.

“Bà ta không phải mẹ tôi, tôi không có một người mẹ coi tiền như tính mạng của bà ấy!”
Hôm nay mẹ Tô lại một lần nữa ở trước mặt Tô Cẩm Khê phá vỡ điểm máu chốt, Tô Cẩm Khê hoàn toàn không biết một người mẹ như vậy.

Tư Lệ Đình vỗ nhẹ vào tay Tô Cẩm Khê, “Yên tâm.


Mặc dù Tô Cẩm Khê nói rời khỏi nhà họ Tô, nhưng từ tận đáy lòng cô nhất định không muốn bán ngôi nhà cũ này.

Nhưng cô không cam lòng trơ mắt nhìn mẹ Tô tăng giá, vô duyên vô cớ bắt Tư Lệ Đình bỏ ra thêm 1000 vạn.

Tư Lệ Đình có cách? Anh có cách gì?
Nhìn thấy mẹ Tô và Trương tổng ký xong hợp đồng mua bán, Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Trương tổng dừng bước.



Bây giờ truyền thông đang làm loạn, ai cũng biết thân phận của Tư Lệ Đình, không ai trong ngành không kiêng ky anh mấy phần.

“Tư tổng có gì phân phó?”
“Không dám phân phó, tôi chỉ muốn bàn bạc với Trương tổng một chuyện, Trương tổng bán lại ngôi nhà này với giá là 2000 vạn cho tôi, anh thấy sao?”
Thực ra chỉ cần anh mở miệng, đừng nói là 2000 vạn, Trương tổng cũng bằng lòng bán giá 1500 vạn cho anh.

Tư Lệ Đình cố ý thêm 500 vạn, là để chọc giận mẹ Tô.

Bà ta cho rằng mình tăng giá thì anh sẽ không có cách nào sao? Anh sẽ không đưa thêm tiền cho nhà họ Tô.

Trương tổng không cần làm gì đã kiếm được 500 vạn, tiền này còn kiếm được lời nhiều hơn so với việc kinh doanh.

“Tư tổng quá khách sáo rồi, nếu anh đã thích ngôi nhà này, tôi sẽ giữ nguyên giá cho anh.


“Không cần, 2000 vạn đi.


“Vậy cảm ơn Tư tổng nhiều.


Mẹ Tô ở bên cạnh suýt thì tức chết, “Tư Lệ Đình, cậu cố ý không bỏ qua cho tôi đúng không? Vậy đi, 2000 vạn tôi bán cho cậu.


Trương tổng lập tức không muốn, vịt nấu chín đã đến miệng sao có thể bỏ qua?
“Bà Tô, bà như vậy là không đúng rồi, dù không phải kinh doanh hay bát cứ chuyện gì, đều coi trọng chữ tín.

Chúng ta đã ký hợp đồng xong rồi.


“Trương tổng, chúng ta còn chưa làm thủ tục mà, anh xem cậu ta là con rễ của tôi, chúng tôi có quan hệ như vậy, anh…”
Mẹ Tô hết lần này đến lần khác khiến Tô Cẩm Khê cảm thấy ghê tởm, người này đúng thật là thấy tiền là sáng mắt.


“Ngại quá, tôi nhớ là lần trước Tô Tô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, cô ấy không phải con gái của bà, sao tôi có thể là con rễ của bà?
Hơn nữa, bà đã ký hợp đồng rồi, bây giờ quyền sở hữu ngôi nhà thuộc về Trương tổng, tôi cũng chỉ công nhận một mình Trương tổng.


Tư Lệ Đình không cho bà ta chút mặt mũi nào, sắc mặt mẹ Tô rất xấu.

“Bà Tô, đi thôi, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục.


“Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê, hai người chờ đó cho tôi.

” Mẹ Tô mắt 500 vạn cảm thấy đau lòng không thôi.

Tư Lệ Đình không quan tâm đến người phụ nữ ghê tởm đó, kéo Tô Cảm Khê đi về phía biệt thự.

Cũng may là họ đến đúng lúc, nếu không thì nhà sẽ bị chuyển đi rồi.

“Tô Tô, lúc bé em tới phòng nào?”
“Bên đó, em đưa anh đi.

” Tô Cẩm Khê nắm tay Tư Lệ Đình đi về phía căn phòng trong trí nhớ của cô.


Bởi vì đã nhiều năm không có người lui tới, biệt thự bị bỏ hoang, khắp nơi đều là tro bụi dày đặc.

Tư Lệ Đình thầm cầu nguyện trong lòng đừng ai đụng vào đồ của bọn họ, để anh có cơ hội tìm ra chút manh mối.

Đẩy ra cánh cửa đã bị bám bụi nhiều năm, căn phòng đầy bụi.

“Là phòng này, nhưng em không biết phòng cô lớn hay cô nhỏ.


Bên trong phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm nào, Tư Lệ Đình bước vào với tâm trạng phức tạp.

Tô Cẩm Khê mở cửa sổ để không khí lưu thông.

Đây là một căn phòng rất đặc biệt, không phải là căn phòng rất sang trọng, nhưng ở đâu cũng tràn ngập niềm Vui.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.