Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 224





“Bữa cơm đã chuẩn bị xong.

Cẩm Khê đã lâu không ăn cơm ở nhà, thử xem hương vị thế nào?”
“Ừ”
Trong nhà này Tô Cẩm Khê ghét ba Tô ít nhất, chỉ là ông ta hơi nhu nhược, cũng không chanh chua như mẹ Tô.

Để làm dịu bầu không khí, mẹ Tô nói, “Cẳm Khê, mau đến nếm thử món thịt lợn kho này, món mà trước kia con thích ăn nhất.


Tô Cảm Khê không nhận, “Đây là món Tô Mộng thích ăn.


“Ò, là mẹ nhớ nhầm, con thích món sườn đúng không, nào, ăn cái này, món này rất ngon.


“Tôi chưa từng thích ăn sườn xào chua ngọt, tôi cũng ghét món này nhát.

” Tô Cẩm Khê lạnh lùng nói.


Cô sống ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, vậy mà ba mẹ cô còn không nhớ khẩu vị của cô, trong lòng bọn họ chỉ có Tô Mộng.

Ngược lại cô chỉ mới ở bên Tư Lệ Đình mấy tháng, anh đã nắm rõ sở thích của cô trong lòng bàn tay.

Không nghĩ tới thì không sao, vừa nghĩ tới Tô Cẩm Khê lại càng ớn lạnh, trước kia hai người này có chỗ nào làm tròn trách nhiệm của cha mẹ?
Sắc mặt mẹ Tô có chút xấu hồ, “Vậy con thích ăn cái gì, mẹ bảo giúp việc làm cho.


“Không cần, tôi không kén ăn.

” Tô Cẩm Khê thản nhiên gắp một ít rau xanh, chậm rãi nhai.

“Cẩm Khê, mẹ biết trước đây ba mẹ làm không tốt một số chuyện, không quan tâm tới con, khiến con trong lòng có oán khí.

Con vẫn luôn rất ngoan, ba mẹ cũng bớt được nhiều việc, con xem bây giờ con sắp kết hôn rồi, ba mẹ cũng rất vui vẻ.

Trước đây mẹ biết tất cả những gì con nói đều là những lời tức giận, sao có thể thật sự rời khỏi nhà họ Tô? Suy cho cùng, mối quan hệ huyết thống của chúng ta không thể cắt đứt.


Mẹ Tô thay đổi thái độ bình thường, vậy mà bà ta chủ động tỏ ra tốt ở trước mặt cô, Tô Cảm Khê nghỉ ngờ nhìn bà ta, bà ta lại hát ra cái gì đây?
“Tôi đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, nếu bà muốn có được lợi ích từ tôi, thì tôi khuyên bà nên từ bỏ đi.

Sau này tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.


“Ngu ngốc cái gì chứ, những gì còn làm trước kia là giúp nhà họ Tô xoay vòng vốn, ba mẹ đều nhìn thấy, đều nhớ trong lòng.


“Tôi làm những chuyện đó không phải để các người nhớ trong lòng, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.

” Tô Cẩm Khê không muốn nói tiếp.


Mẹ Tô nháy mắt với ba Tô, ba Tô ngập ngừng một chút rồi mới nói.

“Cẩm Khê, gần đây tình hình của công ty rất tệ, ba có một yêu cầu quá đáng.


“Chuyện gì?” Chỉ có giọng điệu của ba Tô mới không làm cho Tô Cẩm Khê buồn.

“Lễ cưới của con và cậu Tư rất hoành tráng, rất nhiều người có danh dự uy tín sẽ đến dự.

Con có thể bàn bạc với cậu Tư một chút, đến lúc đó tiền cưới có thể chia cho.

nhà họ Tô một nửa.


“Một nửa tiền cưới?” Tô Cẩm Khê đặt đũa xuống, cô cảm thấy như thể mình vừa nghe thấy một câu chuyện cười.

“Nhà họ Tô đã ra một đồng nào cho đám cưới này chưa?
Bây giờ còn không biết xấu hổ đòi chia một nửa tiền cưới?” Tô Cẩm Khê suy nghĩ cũng biết đây không phải ý của ba Tô.

“Ba biết yêu cầu này có thể có chút không hợp lý, nhưng mà ba mẹ cũng thực sự không có cách nào khác.

Nhà họ Tô đang trên bờ vực phá sản, cần tiền gấp.



“Cách đây không lâu các người đã bán nhà được hơn 1000 vạn, còn chưa đủ sao?”
“Sao có thể đủ được? Số đó chỉ như muối bỏ biển thôi.


Ba Tô xấu hồ.

“Cẩm Khê, con xem Đề Hoàng của cậu Tư phát triển tốt như vậy, tiền cưới ngày mai đối với cậu ta chỉ như chín trâu mắt một sợi lông mà thôi.

” Mẹ Tô nói càng nhẹ nhàng bâng quơ hơn.

Tô Cẩm Khê biết cuộc hôn nhân này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Tư Lệ Đình không phải chuẩn bị đám cưới để nhận quà, mà là để mọi người chứng kiến hạnh phúc của họ.

Để tổ chức cho mình một đám cưới hoành tráng, anh đã tốn rất nhiều tiền chuẩn bị cho hôn lễ, làm sao có thể đưa cho nhà họ Tô số tiền quà nhận được?
“Không thể, anh ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.