Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 232





“Đây chẳng phải là thứ cô muốn thấy à, chỉ cần cô ta không còn, Đường Minh sẽ không thích cô ta nữa.


“Tô Mộng, tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ rằng chúng ta cùng hội cùng thuyền.

Cho dù không có Tô Cẩm Khê, hai người chúng ta cũng không phải là bạn, sau hôm nay vẫn là kẻ thù của nhau, tôi sẽ không dễ dàng buông tay.


“Vừa hay đó cũng là ý của tôi!” Hai người phụ nữ kết thành liên minh trong phút chốc đã phá vỡ liên minh.

Trên thuyền du lịch.

Bàn tay Cố Nam Thương ôm thân thể cô run nhè nhẹ, mặc dù không ai nói chuyện, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một cảm giác đặc biệt.

Tô Cẩm Khê cảm giác được người đàn ông đang ôm mình như thể đang nắm giữ một bảo vật đã mát từ lâu, giữ nó một cách thận trọng, không nỡ để nó rơi xuống.

Có lẽ vì quá kích động nên Cố Nam Thương ngượng ngùng nói không nên lời, sợ rằng đây chỉ là một giắc mơ, cảnh trong mơ sẽ biến mắt ngay sau khi nó tan biến.


Anh không nói, Tô Cảm Khê cũng không biết nói thế nào, cô chỉ cảm thấy cái ôm của người này rất quen thuộc.

Cố Nam Thương đưa cô vào một căn phòng, cách bố trí của căn phòng này rất xáu hỗ.

Vừa bước vào đã nhìn thấy một số dây xích sắt, ngoài dây.

xích sắt còn có rất nhiều đạo cụ đặc biệt, Tô Cẩm Khê rất kinh ngạc.

Những người đó không phải chỉ hơi biến thái, mà là biến thái đến cực điểm, những thứ gọi là đạo cụ đó đối với cô càng giống như công cụ tra tấn.

Có Nam Thương cần thận đặt Tô Cẳm Khê xuống giường, anh nuốt nước bọt, muốn nhìn thấy bộ mặt thật của cô.

Ngón tay duỗi về phía mặt nạ của Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê trốn theo bản năng.

“Đừng sợ.

” Anh trầm giọng nói.

Giọng của người này quá quen thuộc, rất giống một người.

Vì Cố Nam Thương cũng đeo mặt nạ nên Tô Cảm Khê không biết anh là Có Nam Thương.

Ngón tay Cố Nam Thương run rẫy tháo mặt nạ của cô xuống, khi khuôn mặt lộ ra từng chút một, nụ cười trên khóe miệng Có Nam Thương từ từ cứng lại.

Sao lại là Tô Cảm Khê!
Tô Cẩm Khê bắt lấy tay Có Nam Thương nói, “Thưa anh, cầu xin anh thả tôi đi, tôi bị người ta chụp thuốc mê đưa tới con thuyên này.

Ngày mai là đám cưới của tôi, anh mua tôi bao nhiêu tiền thì anh nhà tôi sẽ trả lại anh gấp đôi, xin anh tha cho tôi.


Nếu người khác thì không sao, nhưng người này là Tô Cẩm Khê, rõ ràng cô là con gái nhà họ Tô, Cố Nam Thương chỉ cảm thấy trong lòng như bị dội một chậu nước lạnh.

Vết bớt kia chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Cô ấy không phải là người mà anh đang tìm kiếm?

“Tiểu Búa Tử, là tôi.

” Có Nam Thương tháo mặt nạ ra.

Trên thế giới này người gọi cô là Tiểu Búa Tử chỉ có một mình Cố Nam Thương, Tô Cẩm Khê nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dưới lớp mặt nạ.

“Thương Hải, sao lại là anh?” Tô Cẩm Khê cũng rất kinh ngạc.

Nhưng giây tiếp theo cô không thể bình tĩnh được, cô nhìn những vật dụng đặc biệt đầy ắp trong phòng, sự có mặt của Cố Nam Thương ở đây chứng tỏ anh ấy cũng là loại người như vậy.

Tô Cẩm Khê không liên tưởng được Cố Nam Thương là loại cằm thú kia, nhưng nếu không phải, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Cố Nam Thương nhìn thấy sự thay đổi trong mắt của Tô Cẩm Khê, biết cô đang nghĩ gì, anh vội vàng giải thích, “Tiểu Búa Tử, không phải như em nghĩ đâu.

Tôi được một người bạn mời đến nói chuyện hợp tác, nhưng không ngờ lại lên loại thuyền này, tôi không phải loại người như vậy.


Tô Cẩm Khê vẫn có chút nghỉ hoặc, “Tôi hy vọng Thương Hải sẽ không như thế.


Rõ ràng trong mắt cô vẫn có chút ngờ vực, Cố Nam Thương cảm thấy lần này anh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Anh muốn mở miệng nói anh mua Tô Cẩm Khê là có lý do chính đáng, nhưng lời đến bên miệng rồi anh lại do dự.

Nếu là người khác thì cũng thôi, nhưng cố tình cô lại là cô chủ nhà họ Tô, nếu Tô Cẩm Khê không phải, vậy thì sẽ như thế nào?

Xem ra anh phải điều tra thêm thì mới biết cô ấy có phải là em gái của mình hay không.

“Tiểu Búa Tử, ngày mai em sẽ kết hôn, sao em lại ở chỗ này?” Đây là chuyện mà Cố Nam Thương không thể hiểu được.

“À đúng rồi, Thương Hải bây giờ là mấy giò?” Tô Cẩm Khê ngủ một lúc, không biết bây giờ là máy giờ.

“3 giờ sáng.


“Đã 3 giờ rồi, nơi này cách bao xa? Tôi muốn quay về kết hôn, đến kịp không?”
“Nếu em rời đi bằng ca nô cứu sinh trên thuyền, có lẽ là sẽ tới kịp.


Tô Cẩm Khê nhảy ra khỏi giường, “Thương Hải, anh đưa tôi ra khỏi đây được không?”
Biết thời gian của cô eo hẹp, Có Nam Thương không chút do dự, “Được, nhưng trước tiên em thay quần áo trước đã.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.