Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 252





Xét nghiệm ADN cũng không phức tạp, chỉ cần thu thập một ít tóc và móng tay của hai người.
Không đau không ngứa, nhưng Tô Cảm Khê cảm thấy như đang thiêu một cái lỗ hổng.
“Cẩm nhi, đừng lo lắng, nhanh nhất thì cũng phải đợi lát nữa mới có kết quả, em đi ăn trước đi.”
“Em nuốt không trôi.”
“Không ăn cũng phải ăn.” Cô Nam Thương đã lây thêm cơm cho cô.
“Thương Hải, anh có thể giúp em một việc được không?”
“Việc gì?”
“Em không yên tâm cho chú ba, bây giờ em không có cách nào nói với anh ấy là em còn sống, anh có thể giúp em đến xem anh ấy được không?”
Ngoài kết quả, Tô Cẩm Khê lo lắng nhát là Tư Lệ Đình.
Chú ba sai thì đương nhiên phải chịu phạt, nhưng cô bị thương tâm của anh ấy phải làm sao bây giờ?
Có Nam Thương bắt lực thở dài, “Được rồi, anh sẽ đến đó sau khi chúng ta ăn xong, anh sắp chết đói rồi.”

Anh vừa dỗ vừa lừa Tô Cẩm Khê ăn nửa bát cơm, còn chưa ăn xong, Tô Cẩm Khê đã giục anh đi xem.
Từ lúc Tô Cẩm Khê rời đi Tư Lệ Đình vẫn luôn tìm chiếc nhẫn, nhưng trước sau vẫn không tìm thấy một chiếc còn lại.
Khách mời trong sảnh đã rời đi gần hết, còn lại là người nhà họ Tô và nhà họ Đường.
Mẹ Tô tức giận mắng Tư Lệ Đình, “Đồ cầm thú, ngay cả em họ của mình cũng muốn kết hôn, cậu đơn giản không phải là người…”
Trước kia, Tư Lệ Đình đã vả vào mặt bà ta nhiều lần, không cho bà ta mặt mũi môi thù này bà ta đã ghi hận từ lâu.
Đã thế còn được danh chính ngôn thuận mắng, mẹ Tô càng cảm thấy rất sảng khoái.
Sắc mặt của ba Tô có chút phức tạp, “Đừng nói nữa, xảy ra chuyện như vậy không ai thấy dễ chịu cả.”
Ba Tô kéo mẹ Tô đi, đợi đến khi xung quanh không có ai, ba Tô nói: “Rõ ràng bà biết Cẳm Khê không phải là con gái của chúng ta, lúc nãy tôi muốn đứng ra làm rõ chuyện này, tại sao bà lại ngăn tôi?”
Thì ra khi thấy Tô Cẩm Khê bị chỉ trỏ, cảm xúc không tốt ba Tô có chút không đành lòng.
Rõ ràng là một chuyện vui lại thành ra như.

thế này, nhà họ Tô và nhà họ Đường bị chế nhạo không thôi.
Mẹ Tô trừng mắt nhìn ông ta, “Nói? Tại sao tôi phải nói?”
“Thà phá bỏ mười ngôi miếu còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân.

Ngay cả khi Cẩm Khê không phải là con của chúng ta, máy năm qua con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, đã làm rất nhiều điều cho nhà họ Tô.
Vốn lúc con bé gả cho Đường Minh tôi đã thấy hơi có lỗi, khó khăn lắm con bé mới tìm được tình yêu đích thực của mình, chúng ta nên chúc phúc cho con bé.”
“Chúc phúc cô ta? Vậy thì ai sẽ chúc phúc cho chúng ta?
Cuộc hôn nhân của Tô Cảm Khê với Đường Minh là do cô ta tự nguyện.

Chúng ta cho cô ta ăn, cho cô ta mặc, khổ cực nuôi dưỡng cô ta.

Chuyện đó coi như là cô ta báo đáp ân tình chúng ta dưỡng dục nó, đây là chuyện hiển nhiên.
Ông cũng thấy cô ta lại gả cho Tư Lệ Đình, nhà họ Tô đã thành ra như thế này, cô ta có cho chúng ta một xu tiền quà cưới nào không?
Không cho tiền quà cưới thì thôi, lần trước ở nhà cũ nhà họ Tô cô ta và Tư Lệ Đình đã làm gì?
Bọn họ thà rằng hướng khuỷu tay cho người ngoài tiền cũng không cho chúng ta, hơn nữa cô ta đã sớm nói cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, tôi muốn giúp cô ta làm gì?
Trước kia Tư Lệ Đình đối xử với chúng ta như nào? Ngay một cái nhìn cậu ta cũng không thèm nhìn, đây là báo ứng mà bọn họ đã không tôn trọng trưởng bối.
Cả đời này tôi sẽ không nói ra bí mật này ra, tôi muốn khiến cả đời này Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình bị tra tắn.”
Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của mẹ Tô, ba Tô hung hăng thở dài: “Thực sự chỉ có đàn bà ác là khó nuôi!”
Hôm nay ông ta đã nhìn ra được, biến thành tiểu nhân càng khó nuôi hơn.
“Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám trở thành một người đàn ông tốt.

Tôi sẽ bảo nhà mẹ đẻ của tôi rút vốn, cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Tô.”
“Được rồi được rồi, tôi không nói, đều nghe theo bà hét.”

Ba Tô tỏ vẻ bất lực.
Mặt mẹ Tô tràn đầy vẻ đắc ý, “Như vậy còn được, đi, về nhà.”
Trong đại sảnh, ông cụ Đường bước đến gần Tư Lệ Đình, “Đình nhi, ba đã sớm nói với con không nên làm chuyện này rồi, con nhất quyết phải làm theo ý mình.

Giờ thì ai sẽ gánh chịu hậu quả?”
Đường Nhược vây quanh anh với vẻ mặt đang xem một Chương trình hay, “Chậc, chú ba đúng là biết chơi, biết Tô Cẩm Khê là em họ của chú, mà chú vẫn muốn cưới cô ấy.
Tôi có nên nói chú ba là người tình thâm, đáng để chúng ta học tập không?”
“Nhược nhi, chuyện đã thành ra thế này mà cháu vẫn muốn bỏ đá xuống giếng? Chuyện này không chỉ một mình Đình nhỉ bị ảnh hưởng, còn có cả thanh danh của cả nhà họ Đường.”
Ông cụ Đường lên tiếng ngăn cản, ông biết lúc này Tư Lệ Đình mới là người khó chịu nhất.
Đường Nhược hừ lạnh một tiếng: “Chú ba, thanh danh của nhà họ Đường bị hủy hoại trong tay chú.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.