Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 280



Chương 280:

 

Anh tự làm theo ý mình không để ý đến cảm giác của em, mới dẫn đến bị kịch em rơi xuống biển.

 

Lần này may mà có Cố Nam Thương cứu, nếu lúc đó anh ta không đến kịp thì em sẽ chết thật.

 

Anh biết anh sai, em muốn làm gì thì chắc chắn em có lý do của em.

 

Tô Tô, yêu một người là phải tôn trọng cô ấy, cho dù anh không nỡ để em đi, nhưng anh vẫn ủng hộ quyết định của em.

 

Chỉ cần em còn sống, đó là món quà lớn nhất đối với anh.”

 

Sau khi nghe những lời này của anh, Tô Cẩm Khê rất cảm động, cô chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông có tính chiếm hữu như anh lại ủng hộ cô đến như vậy.

 

“Chú ba, em thật sự rất vui, anh giữ gìn sức khỏe.”

 

Cô miễn cưỡng quay người lại, tay bị anh giữ chặt, Tư Lệ Đình kéo cô lại.

 

“Tô Tô, anh chỉ có một yêu cầu.”

 

“Chú ba, anh nói đi.”

 

“Chăm sóc bản thân thật tôt.”

 

Tô Cẩm Khê hung hăng gật đầu, sau đó Tư Lệ Đình buông cô ra: “Đi đi, anh nhìn em đi.”

 

Cô đi từng bước về phía trước, không dám nhìn lại, cô sợ mình không chịu nỗi khi quay đầu nhìn lại thấy Tư Lệ Đình nhướng mày cô sẽ không nỡ rời đì.

 

Đau nhất là biết cô phải đi nhưng anh không dám níu kéo, anh vẫn nở nụ cười trên môi, anh không muốn cô khó xử.

 

So với việc chôn mình trong đất, xa cách nam bắc không phải là không hạnh phúc, chỉ cần cô còn sống là tốt rồi.

 

Tô Cảm Khê có thể cảm nhận được ánh mắt của Tư Lệ Đình đang ở trên người cô, nhưng cô thậm chí không có đủ can đảm để quay lại nhìn anh.

 

Cô dừng lại trước xe, giọng nói của Tư Lệ Đình vang lên từ phía sau.

 

“Tô Tô, đừng để anh đợi quá lâu!”

 

Tô Cẩm Khê đột ngột quay lại, chạy về phía Tư Lệ Đình, hung hăng lao vào vòng tay anh.

 

“Chú ba, chắc chắn sẽ không lâu đâu, nhất định sẽ không.” Nói xong, cô quay người nhanh chóng rời đi bước lên xe, lần này cô thật sự không nhìn lại.

 

Khi Tô Cẩm Khê quay lại xe, Có Nam Thương thấy sắc mặt cô thoải mái hơn nhiều.

 

Anh ấy cho rằng một người có tính cách như Tư Lệ Đình, làm sao anh có thể để cô đi néu anh đã nhìn tháy Tô Cảm Khê?

 

Anh ấy cũng không ngờ Tư Lệ Đình lại để Tô Cẩm Khê đi dễ dàng như vậy, nếu anh ấy biết đây là cái kết, ban đầu anh ấy sẽ không phải cần thận như vậy.

 

“Cẩm nhị, anh ta đã nói gì với em2”

 

Tô Cẩm Khê luôn lo lắng không yên tâm nhát là Tư Lệ Đình, ngay cả khi cô đưa cho anh bức thư, cô vẫn cảm thấy hổ thẹn với anh.

 

Đầu tiên, cô giấu tin về cái chết của cô, lần này lại ra đi không lời từ biệt, như có một nút thất trong lòng.

 

Vừa rồi Tư Lệ Đình đuồi theo, hai người đã nói chuyện với nhau, bây giờ nút thắt đã được cởi ra, cô thấy rất thoải mái.

 

Trong nhiều ngày như vậy, không chỉ Tư Lệ Đình buồn bã, mà Tô Cẩm Khê cũng buồn bã, Cố Nam Thương và những người khác cũng đè nén một tảng đá trong lòng.

 

Khi cả hai giải thích rõ ràng, tảng đá cũng biến mắt khỏi lòng bọn họ.

 

“Anh muốn biết?” Tô Cẩm Khê cười ranh mãnh, đã lâu Cố Nam Thương không nhìn thấy nụ cười như vậy trên khuôn mặt Tô Cẩm Khê.

 

“Ù:* Tô Cẩm Khê móc ngón tay về phía anh, Cố Nam Thương tiền lại gần cô, Tô Cẩm Khê nói nhỏ vào tai anh: “Chú ba nói anh hãy chăm sóc em thật tốt, lúc trở lại phải bình an vô sự. Nếu em bị mắt một sợi tóc nào thì anh ấy sẽ nhổ sạch lông trên người anh.”

 

“Tư Lệ Đình chết tiệt, biết thế lần này anh sẽ không giúp anh ta.” Cố Nam Thương hừ lạnh.

 

Tô Cẩm Khê vội vàng khoác tay anh, làm nũng: “Anh Nam Thương, em nói đùa với anh thôi, chú ba nói, anh hãy chăm sóc em thật tốt.”

 

Trước đây, anh đã từng thấy Tô Cẩm Khê làm nũng trong lòng Tư Lệ Đình, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm điều này với anh ấy.

 

Dù là em gái nhưng chỉ cần cô luôn có thể hạnh phúc như vậy là tốt rồi.

 

Cố Nam Thương đưa tay quệt cái mũi nhỏ của cô: “Trong lòng anh biết rõ anh ta nói gì.”

 

“Anh Nam Thương, chú ba nói anh ấy đã làm sai, anh ấy sẽ không làm theo ý mình nữa, cho nên anh ấy tôn trọng sự lựa chọn của em.”

 

“Cuối cùng anh cũng biết tại sao em lại thích anh ta như vậy.”

 

Dù không muốn thừa nhận nhưng tâm tư và tắm lòng của Tư Lệ Đình dành cho Tô Cẩm Khê thì không ai có thể so sánh được.

 

Tô Cẩm Khê mỉm cười: “Lúc đầu, em không thích anh ấy chút nào, ngược lại em rất ghét anh ấy. Em nghĩ sao trên đời này lại có người đáng ghét như anh ấy.”

 

Lần đầu tiên Tô Cẩm Khê nói về tình cảm giữa cô và Tư Lệ Đình, Có Nam Thương cũng có chút tò mò.

 

“Nếu em rất ghét anh ta, thì tại sao em lại thích anh ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.