Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 281



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 281:

 

“Có lẽ mỗi lần em chật vật, anh ấy là người ra tay giúp đỡ, lúc đó trong thẻ em có mấy nghìn, phải về nhà họ Đường ăn cơm.

 

Lúc đó, em muốn mua một bộ quần áo tử tế, nhân viên bán hàng thấy cách ăn mặc của em liền từ chối không cho.

 

em mặc thử bộ quần áo đó.”

 

Cố Nam Thương tức giận: “Còn có nhân viên bán hàng như vậy?”

 

“Anh Nam Thương, anh là người nhà họ Có, cho dù anh ở Hoa Kỳ hay Trung Quốc, anh đi đâu cũng có người khác đưa đón.

 

Bề ngoài, em là cô cả nhà họ Tô, sau khi nhà họ Tô suy tàn, em sống tiết kiệm như những người bình thường khác.

 

Những người bán hàng trong những cửa hàng sang trọng đó có đôi mắt độc, đôi mắt của họ như máy quét.

 

Nhìn thoáng qua họ có thể biết được thứ mình đang mặc là hàng thật hay hàng nhái cao câp.

 

Em mặc quần áo vỉa hè, người ta liền đánh giá em không đủ tiền mua nên đương nhiên sẽ không cho mình sắc mặt.”

 

“Cẩm nhi, bắt đầu từ bây giờ em là cô hai nhà họ Cố, sẽ không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa.

 

Em có thể mua bắt cứ thứ gì em thích, chứ đừng nói là một bộ quần áo, em cũng có thể mua cả cái trong trung tâm thương mại.”

 

“Khoa trương như vậy làm gì, dù sau này em có nhiều tiền em cũng sẽ không lãng phí, các anh đều nhiễm một chút tính tình của công tử nhà giàu.” Tô Cẩm Khê cong môi cười.

 

“Được rồi, được rồi, chỉ cần em vui vẻ, làm cái gì cũng được.” Cố Nam Thương cũng mỉm cười: “Vậy sau đó thì sao?”

 

“Sau đó chú ba đến giúp em giải vây, lúc đó em vẫn còn Sợ anh ấy, nghĩ anh ấy ghét em.

 

Mặc dù em và Đường Minh diễn kịch, nhưng ngoài mặt thì em vẫn là cháu dâu của anh ấy, cho nên em không muốn đi quá gần anh ấy.

 

Vốn em muốn dùng biện pháp học được trên mạng có tình giả làm một người phụ nữ ham tiền để khiến anh ấy chán ghét, ai biết anh ấy lại mua hết quần áo trong cửa hàng.”

 

Cố Nam Thương cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó: “Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ mua.”

 

“Tại sao? Không phải đàn ông ghét phụ nữ ham tiền sao?”

 

Lúc này Tô Cẩm Khê thấy rất lạ.

 

 

Tóm lại, em đã yêu anh ấy rất nhiều, đời này em chỉ thừa nhận một mình anh ấy.”

 

Sau khi nghe câu chuyện của Tô Cẩm Khê, Cố Nam Thương cũng khá xúc động, anh ấy đã từng thích Tô Cẩm Khê.

 

Tình cảm anh dành cho cô từ từ chuyển thành tình cảm với em gái, cho dù không có quan hệ huyết thống thì Tô Cảm Khê cũng sẽ không yêu anh áy.

 

Có lẽ điều này tốt hơn, ít nhất cô ấy sẽ là em gái ruột của mình, anh có thể bảo vệ cô cả đời.

 

Sau khi lên máy bay, Tô Cẩm Khê nhìn màn đêm bên ngoài, sau đó là một chuyến bay dài.

 

Máy bay cất cánh, dần hoà nhập vào màn đêm, Tô Cẩm Khê nhìn ra khỏi khoang.

 

Chú ba, hẹn gặp lại.

 

Tư Lệ Đình đã đưa Tô Cẩm Khê đi, việc đầu tiên anh làm khi trở lại viện điều dưỡng là điều trị, cơ thể hiện tại của anh quá yếu nên không thể làm được gì.

 

Lâm Quân lo lắng: “Cậu chủ, anh đã đi đâu vậy? Tình hình hiện tại của anh rất tệ.”

 

“Vừa đi hóng gió, cậu gọi bác sĩ qua đây, tôi phối hợp trị liệu, tôi hơi đói, cậu đi chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”

 

Mấy ngày nay Tư Lệ Đình chìm trong đau buồn không muốn phối hợp, điều này khiến sức khỏe của anh ngày càng giảm sút.

 

“Vâng, vâng, tôi đi ngay.” Lúc trước Lâm Quân khuyên thế nào anh cũng không chịu ăn.

 

Đột nhiên Tư Lệ Đình muốn thay đổi bản thân khiến Lâm Quân cảm thấy rất lạ.

 

Lúc trước Tư Lệ Đình ăn cái gì cũng thấy vô vị, giống như đang nhai sáp.

 

Tâm bệnh vừa khỏi, anh ăn cái gì cũng thấy ngon.

 

“Cậu chủ, anh ăn từ từ thôi, mấy ngày nay truyền dinh dưỡng vào, ăn nhiều như vậy sẽ đau bụng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.