Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 290



Chương 290:

 

Chắc hẳn người này là cậu cả, nhưng Cố Minh Châu đã khó đối phó hơn, huống chỉ là họ.

 

“Cậu, cô ấy là em gái của tôi, chẳng lẽ tôi sẽ lừa người khác?” Cố Nam Thương nói thẳng.

 

“Nam Thương, đương nhiên ý của cậu không phải là cháu đang nói dối, chỉ là trên thế giới này kẻ lừa đảo rất nhiều, cậu cũng sợ cháu sẽ bị lừa, lỡ như bị người có ý đồ xấu lừa sẽ mắt nhiều hơn được.”

 

“Quả nhiên không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, giọng điệu của cậu giống hệt với Cố Minh Châu.

 

Nếu cậu đã không tin, có thể xét nghiệm ADN tại chỗ, tin rằng cậu đã sớm chuẩn bị xong cả rồi.

 

Vậy chúng ta hãy làm rõ, nếu kết quả xét nghiệm chứng minh tôi thật sự là em gái ruột của anh Nam Thương thì những người đã từng nghỉ ngờ tôi phải xin lỗi tôi!”

 

“Xin lỗi thì xin lỗi, tôi thực sự muốn xem một con nhóc không biết từ đâu chui ra dám giả mạo cô chủ nhà họ Cố chúng tôi.

 

Nếu cô không phải, tôi sẽ lập tức kiện cô ra tòa vì tội lừa đảo! Cô nên biết cô sẽ bị kết án bao lâu vì tội lừa đảo.

 

Cho nên cô gái tôi khuyên cô, nếu bây giờ cô rời đi còn chưa muộn, e rằng đợi lát nữa có kết quả xét nghiệm thì sẽ không dễ xuống đài đâu!”

 

Cố Cẩm cười nhẹ: “Vàng thật không sợ lửa, vốn dòng máu chảy trong người tôi là dòng máu của nhà họ Có, tôi sợ gì chứ?

 

Chỉ là phòng ngừa người của cậu lừa đảo, hai bên chúng ta cùng nhau làm xét nghiệm như thế nào?”

 

“Được!”

 

Ban đầu Có Minh Châu và Có Nhiễm nghĩ cô sẽ từ chối, ai biết rằng cô lại trả lời rất chắc chắn. Chẳng lẽ cô thực sự là người nhà họ Có?

 

Vì tất cả mọi người đều nghi ngờ Cố Cẩm, nên bọn họ không lòng vòng, đi thẳng vào chủ đề xét nghiệm ADN.

 

Cố Cẩm và Cố Nam Thương bắt đầu xác nhận quan hệ anh em, họ có cùng cha cùng mẹ, kết quả xét nghiệm sẽ không sai.

 

Ông cụ Cố đi ra giảng hoà: “Được rồi, kết quả xét nghiệm cần đợi một lúc nữa mới ra. Ăn cơm trước đi, lâu lắm rồi mới sôi nổi như vậy.”

 

Mặc dù mọi người nói chuyện và cười đùa trong bữa tối, nhưng Cố Cảm hiểu rất rõ bọn họ đều suy nghĩ đến kết quả xét nghiệm.

 

Sau bữa ăn, đã có kết quả của đôi bên.

 

Đầu tiên Hàn Thần đưa kết quả đã ấn dấu ra: “Đây là kết quả xét nghiệm, xác nhận hai người là anh em ruột.”

 

Cô Minh Châu nhìn bác sĩ mà họ đưa tới: “Bác sĩ Lý, kêt quả xét nghiệm của anh thì sao?”

 

Bác sĩ Lý cầm kết quả trong tay sắc mặt có chút khó coi, liếc mắt nhìn Cố Minh Châu rồi thận trọng nói: “Hai người là anh em ruột.”

 

Cố Cảm nhếch khóe miệng: “Hiện tại đã có bằng chứng, các vị còn nghi ngờ gì không?”

 

Sắc mặt cậu hai biến thành màu gan lợn: “Nếu cô là Cố Cẩm thì mấy năm qua cô đã ở đâu? Vì sao không trở về lúc khác mà có tình lại trở về vào lúc này?”

 

Cố Cẩm thành thật trả lời: “Sợ là vấn đề này phải hỏi mẹ tôi, tôi được người khác nhận nuôi từ khi còn nhỏ. Về thân phận của mình, gần đây tôi mới biết đến.”

 

“Đúng vậy, trong những năm qua tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Cẩm nhi, nhưng chỉ có một manh mối, trên eo của Cẩm nhi có một vét bớt hình con bướm.

 

Vì vết bớt ở thắt lưng nên không dễ tìm, tôi cũng chỉ vô tình tìm thấy cô ấy khi trở về Trung Quốc lần này.”

 

Mọi người trong phòng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ban đầu ai cũng không tin, cho đến khi có kết quả xét nghiệm, mọi người không còn gì đề nói.

 

“Cậu cả, cậu hai, còn có hai vị chị họ và mọi người có mặt ở đây, trước đó các người đêu nói tôi không xứng, bây giờ còn có thể nói gì? Như đã nói, các người nên xin lỗi tôi.”

 

Cố Cẩm ngồi yên trên ghé mỉm cười nhìn bọn họ.

 

“Minh Châu, Nhiễm nhi, còn không mau xin lỗi nhị tiểu thư.” Ông cụ lạnh lùng nói.

 

“Em họ, xin lỗi, chúng tôi không có ý.” Cố Minh Châu không cam lòng xin thôi.

 

“Đều là người một nhà, tôi có thể hiểu được.” Từ đầu đến cuối Có Cẩm đều thể hiện sự khiêm tốn và độ lượng khiến mọi người không thể tìm ra lỗi.

 

Hai người cậu nhìn nhau, hai người họ cũng nói: “Cẳm nhi, mặc dù cháu là người nhà họ Cố, nhưng quyền thừa kế vẫn còn phải bàn bạc lại.

 

Hôm nay có đông đủ mọi người ở đây, tôi sẽ nói thẳng, Minh Châu và Nhiễm nhi sinh sống ở nhà họ Cố từ khi còn nhỏ, trưởng thành ở nhà họ Có.

 

Lời nói, việc làm, cách cư xử của bọn nó đều được học theo chuẩn mực người thừa kế của dòng họ.

 

Bây giờ Cẩm nhi đã trở lại, cơ nghiệp của gia tộc họ Cố lan rộng khắp thế giới, néu giao quyền thừa kế cho cô ấy, nếu nó làm xáo trộn, phá hỏng nền tảng của gia tộc họ Cố thì ai sẽ là người gánh chịu trách nhiệm?

 

Ý của cá nhân tôi là người thừa kế vẫn phải lựa chọn giữa hai người Minh Châu và Nhiễm nhi, về phần Cẩm nhi, nó có thể từ từ học cách quản lý nhà họ Cố trước đã.

 

Sau này khi có đủ sức mạnh hãy trao quyền thừa kế cho nó, mọi người nghĩ sao về điều này?”

 

“Đây là một ý kiến hay. Ông cụ đã lớn tuổi, lẽ ra nên nghỉ ngơi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.