Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 291



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 291:

 

Để bọn nhỏ giúp đỡ mọi việc trước, đợi Cẩm nhi quen thuộc rồi nói tiếp.”

 

Tất nhiên, Có Cẩm biết một khi đã giao lại quyền thừa ké, thì sau này cô sẽ không bao giờ có thẻ lấy lại.

 

Đề xuất này bề ngoài là công bằng, nhưng thực chất nó đã giăng ra một cái bẫy cho cô.

 

Cố Nam Thương cau mày, hiển nhiên anh cũng rất không hài lòng.

 

Cố Cẩm đã sớm đoán trước được kết quả này nên không bắt ngờ máy.

 

“Cậu cả, tôi mới trở về nhà họ Cố được một ngày, máy người còn chưa tiếp xúc với tôi, đã trực tiếp phủ nhận tài năng của tôi.”

 

“Vậy cháu nghĩ cháu có thể quản lý được nhà họ Có?”

 

Cậu cả lộ vẻ không tin.

 

“Thật không dám giấu, chuyên ngành đại học của tôi là tài chính, kết quả của tôi luôn thuộc loại tốt nhát.

 

Tất nhiên, các người sẽ nói trường học khác với tình hình thực tế, thiếu kinh nghiệm.

 

Trùng hợp là tôi đã từng làm trợ lý hành chính cho một công ty lớn có tiếng ở Trung Quốc, tôi cũng đã xử lý đơn hàng lớn có giá trị hàng tỷ.

 

Tuy rằng kinh nghiệm không bằng hai chị họ, nhưng con người khi sinh ra sẽ không biết nói, đều cần phải trưởng thành theo năm tháng.

 

Hy vọng mọi người có thể cho tôi cơ hội này, tôi chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng.”

 

 

Chúng tôi hiểu rõ tình hình của công ty hơn cô. Sức khỏe của ông ngoại mỗi ngày một không tốt. Chúng tôi thực sự muốn giảm bớt gánh nặng cho ông… “

 

Ông cụ Cố đột ngột vỗ bàn: “Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ của các người là gì, vốn vị trí này là của con bé.

 

Sức khỏe của tôi không tốt, cũng không đến nỗi tệ, tôi tin Cẩm nhi sẽ không để chúng ta thất vọng!”

 

“Ông ngoại, chúng cháu đều là cháu gái của ông, sao ông lại có thể thiên vị như vậy?”

 

“Đúng vậy, ông ngoại, ông thà tin vào một đứa cháu gái vừa trở về hơn là một đứa cháu gái đã ở bên ông nhiều năm như vậy?”

 

Hai người lần lượt chỉ ra sự thiên vị của ông cụ, những người khác có mặt cũng bày tỏ nguyện vọng.

 

Mọi người mỗi người nói vài lời, lần lượt bày tỏ ý kiến riêng của mình.

 

Cố Cẩm không nhanh không vội, giống như đang xem một Chương trình, cô không nói cho đến khi tiếng ồn gần như đã hết cô mới mở miệng nói.

 

“Không thì thế này đi, các người cho tôi một năm học tập và trưởng thành. Nếu sau một năm mà tôi vẫn không đạt tiêu chuẩn của người thừa kế nhà họ Có, tôi sẽ tự nguyện từ bỏ vị trí người thừa kế.”

 

Có Cẩm nói điều này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều rạng rỡ: “Cô hai, là cô đã nói những lời này.”

 

“Đương nhiên, nhưng tôi cũng có điều kiện, phòng ngừa các người cố ý nâng cao tiêu chuẩn.

 

Một năm sau, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với hai chị họ, ai thắng sẽ là người thừa kế của gia tộc họ Cố, như vậy được không?”

 

Cố Minh Châu và Có Nhiễm không tin chỉ trong một năm Cố Cẩm có thể giỏi đến mức nào, dù sao thì bọn họ đã được đảo tạo nghiêm khắc từ khi còn nhỏ.

 

“Tôi đông ý, một năm sau chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng. Chị họ Minh Châu, chị đồng ý không?”

 

“Tôi không có ý kiến, còn những trưởng bối khác thì sao?”

 

Mọi người đều đồng ý, nhưng trong mắt Có Nam Thương và ông cụ đều có chút lo lắng.

 

“Cẩm nhi, một năm có vội quá không?”

 

Hai người còn lại sợ cô đổi ý: ” Đã nói một năm thì sẽ là một năm.”

 

“Hai vị chị họ đừng vội, tôi sẽ không đổi ý. Vậy trong thời gian một năm, ông ngoại và các trưởng bối sẽ làm chứng cho chúng tôi.”

 

Cậu cả càng sợ ông cụ sẽ đổi ý, nói thẳng: “Một năm sau, bất luận người nào thắng, cháu cũng không được đổi ý.”

 

Ông cụ nhìn đám người giống như mưu quyền soán vị loạn thần tặc tử, ánh mắt thờ ơ.

 

“Sẽ không đổi ý! Nếu ai thắng, tôi sẽ chuyển tất cả số cổ phần của mình cho người đó!”

 

Vừa dứt lời, tất cả những người khác đã ngạc nhiên, tất cả ÿ b2 06112 là HH 2 TC hi Xi TT ÔN uy các cô phân? Điêu này có nghĩa là người chiên thăng không chỉ là người thừa kế, mà còn được trực tiếp là cổ đông lớn nhát trong hội đồng quản trị.

 

Dã tâm của Có Minh Châu và Cố Nhiễm ngo ngoe rục rịch: “Ông ngoại, mọi người đều nghe tháy, đến lúc đó ông phải nói được làm được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.