Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 30: Em Có Thể Coi Nó Như Một Lời Cầu Hôn





Sau khi ăn cơm xong, Tô Cẩm Khê vẫn đứng trước cửa số sát sàn kiểu Pháp nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa số.
“Không cần nhìn nữa, đêm nay em sẽ ở lại nơi này.” Chỉ bằng một cái liếc mắt là Tư Lệ Đình đã có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.
“Vậy thì… tôi sẽ ngủ ở trong phòng dành cho khách.” Tô Cẩm Khê nói xong lập tức bước lên lầu: “Nhà lớn như vậy, chắc là sẽ có nhiều phòng dành cho khách, đúng không?
Tư Lệ Đình nở một nụ cười lạnh, thuận tay liền lập tức bế cô lên theo kiểu ôm công chúa.
“Chú ba…” Tô Cảm Khê cảm thấy có chút không nói nên lời, có đôi lúc cô cảm thấy anh dường như chỉ có thể dịu dàng trong chớp mắt, những thời điểm còn lại anh hoàn toàn là một người cực kì bá đạo.
Đặt cô lên giường của phòng ngủ chính “Đêm nay ngủ ở đây.”
Tư Lệ Đình nói thẳng, trong giọng nói không hề có một chút ý tứ cho cô có ý kiến khác.
“Chú ba, chú có biết không, kỳ kinh nguyệt của tôi đến rồi.” Tô Cẩm Khê tưởng tượng đến một đêm điên cuồng trước kia, cô sợ rằng anh ta sẽ giở trò xằng bậy.
“Vậy là em đang nhắc nhở tôi rằng phải chiến đấu hăng hái trong sự đẫm máu sao?” Tư Lệ Đình đứng ở bên giường, từ trên cao mà nhìn xuống cô, lông mày nhếch lên mang theo vẻ giễu cợt giễu cọt.
Tô Cẩm Khê lắc đầu như trống bỏi, lập tức lên tiếng phản bác: “Không, không, không, tôi… tôi chỉ là… chỉ sợ là chú…”
Tư Lệ Đình cúi người xuống, đặt hai tay ở hai bên hông của cô, dùng ngón tay mình nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Chỉ vừa mới đối diện với anh mắt của anh, trái tim của Tô Cẩm Khê lập tức đập một cách điên cuồng, cô sợ rằng anh ta sẽ lại trở thành một con sói.
Anh ta không nói một tiếng nào, Tô Cẳm Khê càng sợ hãi hơn, cô khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng.
Đột nhiên ánh mắt lạnh lùng của anh ta trở nên ôn nhu, dịu dàng, anh ta đứng lên “Còn sợ tôi sao?”
Trong giọng nói của anh mang theo một chút bất lực, lá gan của cô gái nhỏ này thực sự cũng quá nhỏ.
Tô Cảm Khê khẽ cắn môi, gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có lúc thì sợ, nhưng cũng có lúc thì không sợ, sợ nhất khi ở nhà họ Đường.”
“Em rất thành thật đấy, đừng lo lắng, tôi không đến mức như cầm thú, ngoan ngoãn mà đi ngủ đi, tôi sẽ không động vào em.”
Lúc này Tư Lệ Đình mới rời đi, anh ta vừa đi vừa cảm thấy rằng dường như đến việc hô hấp cũng thoải mái hơn rất nhiều, còn Tô Cẩm Khê thì thở hồng hộc.
Coi như là anh ấy tha cho mình lần này?
Suy nghĩ đó vừa dứt thì vẻ mặt của Tô Cẩm Khê lập tức biến sắc khi nhìn thấy anh ta bắt đầu cởi quần áo ra: “Chú, chú đang làm gì vậy?”
“Cởi quần áo.”
“Tại sao chú lại cởi quần áo ra?”
“Tắm rửa, đi ngủ.”
“À.” Cô cảm thấy rằng mình sắp phát điên rồi.

Tư Lệ Đình đi lại gần cô, mặt của anh cách mặt cô rất gần: “Nếu không… em nghĩ rằng tôi muốn làm cái cái gì?”
“Đương… đương nhiên cũng là việc đi tắm rồi, hahaha, chú nhanh đi tắm rửa đi, tôi buồn ngủ quá nên đi ngủ trước đây.” Tô Cẩm Khê sợ tới mức vội vàng chui vào chăn bông.
Chết tiệt, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy, rõ ràng rằng chính anh ta đã nói không động đến mình rồi.
Tô Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, vậy là tối nay cô và anh ta sẽ ngủ chung với nhau trên một chiếc giường sao?
Loại quan hệ này thực sự rất kỳ lạ, hai người giống như hai sợi dây từ từ quấn lấy nhau, hơn nữa lại càng ngày càng rồi loạn hơn.
“Đang nghĩ đến chuyện gì mà tập trung như vậy?”
*A, không, không có gì!” Tô Cẩm Khê nhanh chóng bình phục suy nghĩ.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình đang để trần nửa thân trên, lộ ra cơ bắp rắn chắc cùng những đường cong cơ thể hoàn mỹ không chút tì vết, thậm chí có thể so sánh với những người mẫu nam trên tạp chí thời trang.
Bên hông quấn một chiếc khăn tắm, đường nét của xương nhân ngư rõ ràng, gợi cảm kéo dài xuống dưới, thân hình của người đàn ông khiến Tô Cẩm Khê phát nuốt nuốt nước bọt.
Nét mặt của con lai nhìn có vẻ tinh xảo và sâu sắc hơn nhiều so với người châu Á, Tư Lệ Đình vừa mới tắm xong, trong mắt vẫn còn một màn hơi nước.
Con ngươi như ngọc thạch của anh dường như đang được che phủ bởi một miếng lụa mỏng manh, điều đó càng làm tăng thêm sự hấp dẫn, quyến rũ mê người của anh.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, nếu không… tôi cũng không thể đảm bảo rằng bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì gì.”
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Bầu không khí có vẻ tràn đầy sự ám muội, Tô Cẩm Khê thật cần thận lên tiếng: “Chú… chú ba, chú có thể buông tôi ra có được không? Tôi không nhìn chú nữa là được chứ gì.”
“Không cần gọi tôi là chú ba.” So với cô thì Tư Lệ Đình không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, nghĩ đến việc cô gọi Đường Minh kia một tiếng anh Minh nhưng lại gọi mình là chú ba.
“Vậy thì… tôi nên gọi là gì?”
“Tuỳ em.”
“Vậy thì gọi là Lệ Đình có được không?” Tô Cẩm Khê ngập ngừng nói.
“Từ nay về sau em cứ gọi như vậy đi.

Còn một chuyện nữa, đêm đó tôi đã nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm với em, và tôi sẽ cưới em.” Giọng Tư Lệ Đình thực sự là một thứ âm thanh khiến con người ta mê muội.
Đôi mắt to tròn của Tô Cẩm Khê mở to, cô đang nằm mơ hay sao?
“Chú ba, tôi là cháu dâu của chú đấy.”
“Không có tổ chức hôn lễ cũng không có giấy đăng ký kết hôn, em là cháu dâu tôi như thế nào được? Tôi cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ về việc có muốn gả cho tôi hay không.”
Tô Cảm Khê yếu ớt hỏi: “Nếu như tôi không lấy chú làm chồng thì sao?”

“Rất đơn giản.

Tôi sẽ nói cho nhà họ Đường biết chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó.”
“Chú uy hiếp tôi!”
“Em có thể xem nó như là một lời cầu hôn.”
Mặt của Tô Cẩm Khê lập tức biến sắc.

Mặc dù cô và Đường Minh đã thoả thuận kết hôn theo hợp đồng nhưng cha mẹ của bọn họ đều nghĩ rằng họ đã thực sự kết hôn.
Nếu như chuyện hôm đó bị truyền ra bên ngoài, thì người nhà họ Đường và nhà họ Tô sẽ nghĩ như thế nào về cô?
Đầu của Tô Cẩm Khê thật sự sắp nỗ tung rồi, tại sao tối hôm đó cô lại đi nhầm phòng rồi gặp phải tên đại ma vương này chứ.
“Chú ba, tôi…, chúng ta hoàn toàn không hề hiểu biết nhiều về đối phương, đối với chuyện kết hôn có phải là quá sớm không hay không?”
“Tôi nghĩ rằng, tôi đã biết hết mọi thứ về em từ trong ra ngoài.”
“Tôi đang nói về vấn đề là hiểu biết chưa đủ sâu sắc.”
“Hóa ra là chưa đủ sâu, yên tâm, lần sau tôi sẽ càng sâu hơn một chút nữa.”
Hai người chính là đang ông nói gà bà nói vịt mà, vẻ mặt Tô Cẩm Khê thực sự biểu hiện rõ việc không thể nói nên lời: “Chú ba, chú có thể nghĩ trong sáng một chút được không?”
“Tôi đang nói về mức độ hiểu biết, như thế nào lại không trong sáng? Hay là em đang nghĩ đến cái gì đó?”
Tô Cẩm Khê: “…”
“Chú ba, chúng ta không có tình cảm.

Nói đến chuyện kết hôn vào thời lúc này thật sự không thấy sớm hay sao? Hơn nữa…”
“Kết hôn trước, sau đó chúng ta sẽ bồi dưỡng tình cảm sau.”
“Chú ba…”
“Tôi đã nói là đừng gọi tôi là chú ba.”

“Lệ Đình, trước hết chú hãy nghe tôi nói đã.

Tình huống của chúng ta bây giờ khá đặc biệt.

Đầu tiên, tôi và Đường Minh đã ký thỏa thuận với nhau, tôi cần phải hợp tác với anh ta để đối phó với nhà họ Đường.
Dù giữa tôi không có quan hệ tình cảm gì với anh ta nhưng tôi đã lấy tiền của người ta để dùng rồi, anh ấy đã giúp đỡ tôi khi nhà họ Tô cần đến giúp đỡ nhát, vì vậy tôi không thể rời bỏ anh ấy ngay bây giờ được, có đúng không?
Thứ hai, về mặt cá nhân mà nói nếu như tôi có thể kết hôn, thì tôi thực sự muốn ở bên cạnh người mà tôi thích.
Tôi và chú chỉ là gặp qua nhau vài lần, chuyện phát sinh tình cảm chắc chắn là không có, nếu như chú nghĩ rằng kết hôn chỉ là thú vui thì tôi lại cảm thật chuyện kết hôn không phải là trò đùa đơn giản như vậy.”
Sau khi nghe xong lời cô nói, ánh mắt Tư Lệ Đình ngập tràn sự lạnh lùng: “Không thể đùa được sao? Đối với hắn ta thì có thể chơi đùa được, nhưng đối với tôi lại không thể?”
“Không phải như vậy, Lệ Đình, Đường Minh không yêu tôi và tôi cũng không yêu anh ta.

Anh ta đưa tiền cho tôi để giúp anh ta đối phó với nhà họ Đường, quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi.”
s “Vậy nên em xác định rằng sẽ không muốn ở cùng một chỗ với tôi?”
“Giả sử rằng tôi muốn ở cùng một chỗ với chú vậy thì chú có thích tôi không?” Tô Cảm Khê đột nhiên hỏi một câu.
Thích? Anh có thích cô hay không? Công bằng mà xem xét lại thì cái đêm mà anh bị chuốc thuốc và triền miên một đêm với cô, anh thực sự vẫn không biết được rằng đó là bản năng hay là do nguyên nhân khác.
Không phải là lúc trước anh không bị người khác hạ thuốc, những tất cả những lần đó anh đều tự mình vượt qua được, chỉ là duy nhất một đêm đó anh lại đối với cô mà sinh ra cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Một cái nhíu mày của cô, một nụ cười của cô dường như muốn trêu chọc anh, anh càng muốn cùng cô thân mật hơn, nhưng như thế liệu có phải là thích hay không?
Ngay cả bản thân Tư Lệ Đình cũng không thể xác định rõ ràng rằng đây là cảm giác gì, anh chỉ biết hiện tại ngay lúc này anh muốn cô.
Thấy anh không trả lời lại, Tô Cằm Khê cũng không cảm thấy mắt mát gì nhiều, vốn dĩ anh ta chỉ là một người mới gặp cách đây không lâu, nói thích mới là quái lạ.
Tô Cẩm Khê cảm thấy có chút buồn ngủ liền nằm xuống giường, đột nhiên thân thể của cô bị giam cầm trong lồng ngực ấm áp của anh.
“Vậy nên em cũng không thích tôi sao?” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
Tô Cẩm Khê xoay người lại, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quyến rũ của người đàn ông kia, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt đầy sự phức tạp của người đàn ông này.
“Thưa chú, nếu như chú không chân thành thì đừng mong rằng sẽ nhận được sự chân thành của người khác.

Tôi thực sự rất nghèo, thứ có giá trị duy nhất chỉ có trái tim này thôi.”
Nói xong, cô không quan tâm đến sự ôm ấp của người đàn ông nữa, nhắm hai mắt lại.
Trước khi nói cô không cảm thấy có điều gì kì lạ, bây giờ nói xong cô lập tức cảm thấy kinh sợ đến thất hồn lạc phách, cô chắc chắn là chê cuộc đời quá dài rồi đúng không? Cô cư nhiên lại dám nói những điều như vậy với Tư Lệ Đình.
Mặc dù anh ta có vẻ không phải là người có địa vị không quá lớn trong gia tộc nhà họ Đường, nhưng có thể tuỳ tiện mà sở hữu riêng cho mình một chiếc thẻ đen thì chắc chắn anh ta không có địa vị quá thấp.
Một người đàn ông như anh ta thực sự có thể tự mình mà giẫm chết cô như giết chết một con kiến nhỏ bé, Tô Cẩm Khê từ từ nhắm mắt lại, trái tim vẫn luôn đập loạn xạ.

Cô vẫn có thể cảm giác được rằng tầm nhìn của anh ấy vẫn không rời đi, luôn ở trên khuôn mặt anh ấy.
Chắc anh ta không phải là đang nghĩ cách giết chết cô như thế nào đó chứ?Tô Cẩm Khê ơïi là Tô Cẩm Khê, sao mày lại có thể nói ra những lời như vậy?
Cô chờ đợi một lúc nhưng cũng không có đợi được một hồi mưa rền gió dữ gì cả, thay vào đó là âm thanh tắt đèn truyền Vào tai cô.
Tư Lệ Đình không cử động, trong đầu cô vẫn nghĩ về những lời bản thân mình đã nói lúc nãy.
Nếu bản thân không chân thành thì đừng đòi hỏi sự chân thành từ người khác, bản thân mình đối với cô thực sự là thích hay chỉ là một loại cảm giác đặc biệt.
Từ trước đến nay bản tính của anh đã là mạnh mẽ chiếm hữu, anh coi trọng cái gì thì anh sẽ chiếm lấy nó, có phải thích hay không thích thì thực sự anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhìn kĩ cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh, Tư Lệ Đình gần như chìm vào suy nghĩ kia của mình đến mát hồn vía, vậy mà cô gái nhỏ này lại có thể nhẫn tâm mà ngủ ngon lành như thế này.
Tư Lệ Đình vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô để đánh thức cô, dựa vào cái gì mà cô có thể một mình ngủ ngon như vậy.
Nhưng trước khi đặt ngón tay lên mũi cô, anh dừng tay lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang yên tĩnh say ngủ của cô, cô giống như một thiên thần đang say ngủ vậy, ngây thơ trong sáng.
Bản thân mình có thích cô ấy không? Thích là như thế nào?
Nhìn thấy cô ngủ say như vậy, trong lòng anh thực sự không nỡ đánh thức cô dậy.
Cơn buồn ngủ của anh cũng ập đến, anh liền dựa sát người vào Tô Cẩm Khê một cách dịu dàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Tô Cẩm Khê tỉnh dậy bởi tiếng thét của đàn ông, tiếng thét dường như đau đến xé lòng, cô còn cho rằng đó là tiếng của một trận động đắt.
Bên ngoài là sắm chớp liên tục, và người đàn ông hẳn là đang ôm chặt mình trong chăn bông vào lúc này….
Nếu như cô đoán không nhằm thì cơ thể người đàn ông này đang run rẫy!
Một người đàn ông kiêu ngạo lại bá đạo như anh ta lại có thể đang run rẫy sao, Tô Cẩm Khê thực sự chỉ muốn cười to lên.
Một người đàn ông đã lớn như vậy lại có thể sợ sắm sét? Tô Cẩm Khê chưa kịp cười nhạo lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không đúng lắm ở người đàn ông này.
“Không, đừng làm tổn thương mẹ!”
Tô Cẩm Khê vô cùng sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của anh, giống như thể anh đã gặp một đả kích rất lớn vậy.
“Chú ba, là tôi, chú đừng sợ.”
“Mẹ, Mẹ!” Tư Lệ Đình đột nhiên lao về phía cô.
Dù đã được anh ôm rất nhiều lần vào lúc trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh coi cô như là một người mẹ.
“À, chuyện đó… không sao đâu, có tôi ở đây rồi.”
“Rầm!” Mưa gió ầm ầm, sắm rèn vang rền và tia chớp chiếu sáng cả một căn phòng.
Người đàn ông to lớn trong lòng cô vẫn đang đang run rầy, thân thể còn có chút lành lạnh: “Mẹ ơi, con sợ, Đình Nhi rất sợ.”
Tô Cẩm Khê vừa tức giận vừa buồn cười, đồng thời cô cảm thấy rằng mình đang đau lòng vì anh.
Có lễ anh ta đã trải qua một kích thích nặng nề trong một đêm mưa sắm sét như thế này, có thể nào rõ ràng anh nên được gọi là Đường Lệ Đình, vậy tại sao anh lại phải đổi họ của mình?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.