Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 300



Chương 300:

 

“Ngược lại là Mặc đáng yêu hơn một năm trước.” Có Cẩm cười nhẹ.

 

Nam Cung Mặc khịt mũi: “Em chưa từng học diễn xuất. Tự dưng mấy ngày trước em gọi điện cho anh hỏi vai nữ một.

 

Em cũng biết anh viết kịch bản này mấy năm, nhưng anh đã trực tiếp giao cho em, em nên thưởng cho anh, một nụ hôn thì sao?”

 

“Không sao trăng gì hết.” Có Cẩm từ chối, lấy ra một tờ giây trong túi xách đưa cho Nam Cung Mặc.

 

Nam Cung Mặc nhìn thấy mảnh giấy thì mát sáng lên: “Giấy phê duyệt cải tạo biển, em lấy từ đâu ra vậy?”

 

“Anh cứ yên tâm, với tờ phê duyệt này, anh có thể tùy ý phát triển hòn đảo nhỏ của mình, quà cảm ơn này anh thấy sao?”

 

Nam Cung Mặc cười tươi như một con cáo nhỏ, không ai có thể nghĩ rằng vị đạo diễn nỏi tiếng và tài năng này lại có dáng vẻ như vậy ở chốn riêng tư.

 

Anh ta cẩn thận cất tờ giấy phê duyệt: “Có bảo bối này thì anh không cần phải lo nữa rồi. Bộ phim này em cứ đóng thoải mái, diễn hỏng thì tính cho anh.”

 

Phải biết rằng có tiền cũng chưa chắc lấy được tờ giấy phê duyệt này, cũng không biết Cố Cẩm đã dùng phương pháp gì.

 

“Nhưng mà nói lại này, em một cô chủ chỉ tay năm ngón nhà họ Cố, không quản lý nhà họ Có, chạy về nước tham gia vào giới giải trí làm gì?

 

Nếu chỉ để trả thù, thì cái giá phải trả hơi lớn, chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, với thân phận cô chủ nhà họ Cố em chỉ cần búng ngón tay là có thẻ loại bỏ.”

 

Cố Cẩm đưa tay day trán: “Không phải tự mình ra tay sẽ thú vị hơn à? Anh biết cách tốt nhất để trả đũa người như: Hoa Tỉnh là gì không?”

 

“Hử?”

 

“Ăn miếng trả miếng, lấy đi vằng hào quang trên người cô ta, khiến cô ta từng bước ngã xuống từ tượng đài ảnh hậu của mình. Điều này sẽ khó chịu hơn so với lấy mạng của cô ta.”

 

Cố Cẩm biết quá rõ tính cách của Hoa Tinh, Hoa Tinh rất thích sự phù phiếm, khó khăn lắm cô ta cũng leo lên được vị trí như ngày hôm nay, nếu bị ngã xuống, cô có thể tưởng tượng Hoa Tinh sẽ đau đớn như thế nào.

 

Đặc biệt là nếu cô lấy hết mọi thứ của cô ta thì sẽ khiến Hoa Tỉnh càng cảm thấy khó chịu hơn.

 

Nam Cung Mặc đưa tay xoa đầu cô, nghiêm mặt nói: “Tiểu Cảm nhi, đáng không?”

 

“Đi dạo một vòng cung điện của Diêm Vương thì anh sẽ biết được nỗi đau này.”

 

Cố Cẩm nghĩ về cảm giác của cô khi rơi xuống biển cách đây 1 năm, đó là lần đầu tiên cô cận kề cái chết, tất cả những điều này đều là món quà từ người khác.

 

Trong nước biển, cô đã thề rằng nếu có thể sống sót, cô sẽ không dễ dàng buông tha những người đã làm tổn thương mình.

 

“Quên đi, anh còn muốn sống đến trăm tuổi, cho nên anh không muốn trải qua loại chuyện như vậy.” Nam Cung Mặc nghiêm nghị nói: “Đúng rồi, có cần cho Hoa Tỉnh vai diễn nào không?”

 

“Sao lại không cho? Em thấy vai nữ ba cũng không tồi đâu.” Cố Cẩm cười lạnh.

 

“Nữ ba là kẻ thù của nữ chính, một nhân vật rắn rét. Từ khi ra mắt Hoa Tinh chỉ nhận những vai tích cực, cô ta sẽ nhận?”

 

Cố Cẩm nghịch móng ta: “Đó là trước đây, nhưng bây giờ cô ta không thể không muốn nó.”

 

“Được rồi, anh sẽ cho người sắp xếp. Mà này, em nói xem em vội vội vàng nói về nước, không phải chỉ muốn nhìn thấy người kia, sao anh không thấy em với anh ta ở bên nhau?”

 

Cố Cảm đứng dậy nói, “Một số người không ngoan, em phải trừng phạt anh ấy thật tót.”

 

“Chậc chậc, dám đắc tội cô cả nhà họ Cố chúng ta, anh phải thương tiếc anh ta một giây trong lòng.”

 

“Chuyện của Hoa Tinh do anh làm, em đi trước.”

 

“Vừa nhắc đến anh ta em liền thay đổi sắc mặt.”

 

“À phải rồi, buổi tối nhớ tới cổ vũ cho em.”Cố Cảm ném tắm danh thiếp xuống.

 

Nam Cung Mặc liếc nhìn danh thiếp, cô đến quán bar làm gì?

 

Hoa Tinh nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, trợ lý nhìn thấy sắc mặt cô ta xấu, vội vàng chào hỏi.

 

“Chị Tinh, đạo diễn nói như nào?”

 

Vốn tưởng Hoa Tỉnh là người từng trải sẽ không có vấn đề gì, nhưng biểu hiện bây giờ của cô ta rất không đúng.

 

Hoa Tỉnh rời đi không nói lời nào với vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Chị Hoa, không có được vai nữ một thì còn vai nữ hai, nữ ba mà. Không phải lúc trước chị đã xem kỹ kịch bản này sao? Sao nói đi là đi?”

 

Tâm trạng của Hoa Tinh trở nên vô cùng thấp thỏm khi nghĩ đến khuôn mặt Tô Cẩm Khê đã chết đó, bây giờ lại có một người giống hệt cô.

 

Sau khi quay lại xe, điện thoại của Hứa Thanh vang lên, “Xin chào cô Hoa, tôi là Hứa Ngôn vừa mới gặp cô.”

 

Vừa nghe đến tên Hứa Ngôn biểu hiện của Hoa Tinh thay đổi ngay lập tức, không lẽ là có bước ngoặt?

 

“Xin chào trợ lý Hứa, xin hỏi có chuyện gì không?”

 

“Cô Hoa là thế này, vừa rồi đạo diễn nói chuyện với tôi, cảm thấy cô Hoa rất thích kịch bản, cô Hoa rất phù hợp với một vai trong lòng anh ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.