Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 304



Chương 304:

 

Nhưng hai người không có mối quan hệ nào khác, anh dựa vào đâu mà yêu cầu cô ấy?

 

Cố Cẩm thấy anh im lặng không chịu buông tay, Tư Lệ .

 

Đình khó xử như vậy quả thực rất thú vị.

 

Kéo cô lên xe, Tư Lệ Đình trực tiếp bảo tài xế xuống xe, trên xe chỉ còn lại hai người. : Anh vẫn không nói lời nào, Cố Cẩm lại gần cười nói: “Tư thiếu kéo em đi nhưng không nói gì, anh như vậy là có ý gì?”

 

“Cô ra giá đi, sau này không được đến đây hát nữa.”

 

“Ò2? Tư thiếu, anh định bao nuôi em à?” Cố Cẩm thích thú nhìn Tư Lệ Đình, rõ ràng là anh muốn được gần cô, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Tô Cẩm Khê.

 

“Bao nuôi? Cô cho rằng mình xứng?” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói, dựa vào việc trước đây cô nhảy nhiệt tình trước mặt anh, lại quyến rũ những người đàn ông khác, người phụ nữ này không phải là một người tốt đẹp gì.

 

Rõ ràng anh không muốn liên quan gì đến cô ấy, nhưng cơ thể anh phản ứng nhanh hơn lý trí.

 

“Nếu không muốn bao nuôi, thì tại sao Tư thiếu lại quan tâm đến chuyện em ca hát? Anh cho rằng anh là gì của em?”

 

Cố Cẩm đột nhiên ngồi lên đùi Tư Lệ Đình, vòng tay qua cổ anh, di chuyển đôi môi đỏ mọng lên tai anh một chút.

 

“Hay là… Tư thiếu muốn trở thành người nào đó của em?”

 

Lời nói ám muội, mê hoặc lòng người.

 

Không gian trong xe vốn đã nhỏ, lại thêm mùi hương trên cơ thể Có Cẩm giống như một chất xúc tác đặc biệt.

 

Cô dựa vào vòng tay của Tư Lệ Đình, thở ra khí như lan bên tai anh.

 

Trước đây đừng nói là cô cố tình sàm sỡ như thế này, cho dù cô không làm gì thì anh cũng sẽ lao tới như một con sói lớn xấu xa trên người cô bé quàng khăn đỏ.

 

Bây giờ lý trí của chú ba cũng không tự kiểm soát được, chú ba vụng về trông rất đáng yêu.

 

Có Cẩm cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể anh, trong lòng cô rất vui.

 

Suy cho cùng Tư Lệ Đình vẫn không biết cô là Tô Cẩm Khê, dưới tình trạng anh không biết mình là ai nhưng cơ thể anh vẫn phản ứng theo bản năng.

 

Một người phải thích một người khác sâu sắc như thế nào mới có thể viết tình yêu thành bản năng.

 

Hoá ra đây là dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu, sẽ không thay đổi do thời gian, khoảng cách, thậm chí cả ngoại hình.

 

Trong năm qua, không chỉ có cô nhớ thương đến tận xương tủy, mà còn có chú ba.

 

Nghĩ đến đây, Cố Cẩm dựa gần anh hơn, hai người đã từng tai kề tai, lưu luyến dịu dàng.

 

Mỗi lần di chuyển gần một bước cơ thể Tư Lệ Đình sẽ nhẹ nhàng rùng mình, dục vọng mà anh kìm nén hơn một năm sắp bùng nổ.

 

Tại sao anh không hề có một chút cảm giác với những người phụ nữ khác, mà ngay cả mặt của người phụ nữ này anh cũng không thể nhìn thấy, cô từng bước di chuyền lại gần anh, anh lại như đóng băng không thể nhúc nhích.

 

Chẳng lẽ chỉ vì dáng người cô ấy trông giống Tô Cẩm Khê hơn?

 

Nếu chỉ là tương tự, trong năm qua anh gặp không ít người giống Tô Cẩm Khê sao?

 

Một số phụ nữ giống Tô Cẩm Khê đã thấy tình yêu của anh dành cho Tô Cẩm Khê rất sâu đậm, họ đều tìm cơ hội tiếp cận Tư Lệ Đình.

 

Có thể nói, trong năm qua Tư Lệ Đình đã thấy không ít phiên bản của Tô Cẩm Khê, anh không hứng thú với những người phụ nữ đó.

 

Cô ấy là người duy nhất…

 

Anh đưa tay muốn cởi mặt nạ của Cố Cẩm ra, trong miệng lầm bẩm: “Cô… rốt cuộc cô là ai2”

 

Cố Cẩm nhìn sâu vào mắt anh, đặt tay lên mu bàn tay anh: “Anh hy vọng em ai?”

 

Với giọng điệu như vậy, ánh mắt như vậy, ngón tay của anh dùng sức, chỉ cần anh bỏ ra là có thể biết cô ấy là ai.

 

Cố Cảm ngăn tay của anh lại: “Tư thiếu, muốn xem gương mặt của em cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện.”

 

“Chuyện gì?” Tư Lệ Đình cố nén cơn đau nhói trong lòng.

 

Ngón tay Cố Cảm vẽ những vòng tròn trên ngực anh, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, cô nói từng chữ: “Ở với em một đêm, em sẽ cho anh nhìn thấy gương mặt thật của em, thế nào?”

 

“Tự phụ, cô cho rằng mình là ai?” Vẻ mặt của Tư Lệ Đình đột nhiên thay đổi khi nghe người phụ nữ đưa ra yêu cầu táo bạo như vậy.

 

“Đều nghe nói là Tư thiếu chơi bời trăng hoa, như thế nào đi nữa loại chuyện này cũng không tổn hại với anh, sao Tư thiếu lại mâu thuẫn như vậy?”

 

Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn Cố Cẩm rồi đầy cô ra: “Bởi vì…

 

cô rất bẳn, làm ơn xuống xe, đừng làm bẩn xe của tôi.”

 

Anh đã lấy lại được sự tỉnh táo, Tô Tô của anh trong sáng, không rảnh, sao có thể giống người phụ nữ ngả ngớn với đàn ông như này.

 

Mặc kệ cảm thấy cô ấy khác biệt như nào đi nữa thì rốt cuộc cô ấy cũng không phải Tô Tô của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.