Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 310



Chương 310:

 

“Chú ba, anh cứ yên tâm đi, Nam Cung là một tên mê tiền, trừ phi em là nhân dân tệ anh ấy mới có thể thích em. Lần này anh ấy giúp em một chuyện, nên bọn em mới tụ hội.

 

Hơn nữa, nếu em không để anh ấy đến, sao có thể ép được chú ba anh? Không lẽ máy đêm này anh không nhận ra em?”

 

Tư Lệ Đình quệt mũi Cố Cẩm: “Em đó con nhóc học hư này, hóa ra là cố ý.

 

Đêm đầu tiên em xuất hiện anh đã cảm thấy rất giống em, nhưng anh thấy mắt của em có màu xanh lam.

 

Nếu là em, khi trở về nhất định sẽ đến tìm anh, mà rõ ràng con ngươi của em màu nâu, cho nên anh mới không dám chắc chắn.”

 

“Vậy tại sao anh lại kéo em đi, còn muốn bao nuôi em?”

 

Cố Cẩm vòng tay qua cổ anh hỏi.

 

“Anh cảm thấy quá giống em, nên mỗi đêm anh đều tới, có .

 

lẽ chỉ vì có một loại nhớ khác trong lòng.

 

Lúc đó anh cũng không biết có chuyện gì, thấy anh ta chạm vào em trong lòng anh hơi tức giận, anh không .

 

muốn những người khác chạm vào em.

 

Đợi khi lý trí anh quay lại anh đã mang em đi, em biết trong lòng anh vướng bận như nào không.

 

Rõ ràng là anh muốn chạm vào em, nhưng lý trí lại bảo đó không phải em mà là một người giống em, anh không thể làm chuyện có lỗi với em.”

 

Cố Cẩm nghĩ về vẻ mặt vướng bận của anh lúc đó: “Anh còn mắng em bản, chú ba, em sắp bị anh chọc tức chết.”

 

“Ai bảo em đeo mặt nạ chơi trò bí ẩn, còn thay đổi giọng nói, anh mới không dám chắc chắn đó là em. Cô gái ngoan nào mà lại ăn mặc như vậy đến quán bar?”

 

Cố Cẩm nghiêng đầu: “Vậy chúng ta hoà nhau, em đi nấu cơm cho chú ba.”

 

“Ừ, anh đi tắm rửa rồi lại tới.”

 

Tư Lệ Đình đặt lên môi cô một nụ hôn mới nhẹ nhàng buông cô ra.

 

Cùng Tư Lệ Đình nhận lại nhau, Cố Cẩm có tâm trạng rất tốt, cô thành thạo lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, bắt đầu rửa.

 

Sau khi tắm rửa xong, Tư Lệ Đình bước ra thấy Có Cảm đang bận rộn trong bếp với chiếc tạp dề được buộc chặt.

 

Trong năm qua, mỗi khi anh về nhà muộn, anh thường nhớ lại dáng vẻ của Tô Cẩm Khê khi cô ở nhà, đặc biệt là khi cô nấu bữa tối cho anh vào tối hôm trước.

 

Mọi hồi ức chỉ là ảo giác, một khi ảo giác biến mát, những gì còn sót lại là một khoảng trồng vô tận.

 

Anh ôm lây Cổ Cẩm từ phía sau, nhiệt độ mờ nhạt còn sót lại trên tay nhắc nhở anh đây không phải là ảo giác.

 

“Chú ba, anh đừng làm phiền, em đang nấu cơm, đã một ngày không ăn anh không đói à?”

 

Tư Lệ Đình vùi đầu vào cổ cô: “Tô Tô, thật tốt, em đã quay về.”

 

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng lại mang bao nhiêu nhớ nhung, Cố Cẩm biết anh đã rất vất vả chờ đợi, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

 

“Vâng, chú ba, em đã quay về, tạm thời nhà họ Cố đã có anh trai quản lý, em đã nói rõ với anh ấy rồi, sau này trọng tâm của nhà họ Cố sẽ chuyển về nước. Chúng ta không cần phải tách ra nữa.” Đây là chuyện mà Cố Cẩm đã lên kế hoạch từ lâu. Từ giờ trở đi, mặc kệ có bắt kỳ hình thức nào cô cũng sẽ không bao giờ tách khỏi Tư Lệ Đình.

 

Tư Lệ Đình ôm chặt lấy cô: “Về điểm này có lẽ chúng ta nghĩ giống nhau. Lúc em rời đi anh đã đoán được một chút, chắc chắn em là người nhà họ Có.

 

Vốn nhà họ Cố sống ở Mỹ, vì suy nghĩ cho tương lai, năm qua anh dần dần bắt đầu chuyển trọng tâm của mình sang Hoa Kỳ, vì để sau này được ở bên em.”

 

“Tức là, chú ba năm qua anh thường xuyên đến Mỹ?” Cố Cẩm không biết những điều này.

 

“Đó là đương nhiên, sao anh có thể cách em quá xa? Chỉ là sợ bị người đó nghi ngờ, cho nên anh đi khắp nơi dưới chiêu bài đi du lịch.”

 

Cố ý để giới truyền thông tung tin anh cặp kè với những người phụ nữ khác, thực ra mục đích là để tạo ra một cảnh tượng bị em đả kích quá lớn, cả người đã thay đổi.

 

Điều quan trọng nhất là che đậy tung tích của anh để người đó không thể tìm ra.”

 

Sau khi nghe những lời của Tư Lệ Đình, trái tim của Cố Cảm run lên, Tư Lệ Đình yêu cô hơn những gì cô tưởng tượng.

 

“Chú ba, anh… vì em mà làm quá nhiều.” Cố Cẩm cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

 

Nghĩ đến những người phụ nữ kia chỉ để che đậy tung tích của anh mới xuất hiện, Cố Cầm càng tự trách bản thân mình vì khi cô quay lại đã không đến gặp Tư Lệ Đình đầu tiên.

 

“Chỉ cần là vì Tô Tô, dù nhiều thêm nữa cũng không là gì.

 

Tô Tô, anh rât sợ em sẽ không quay lại, bây giờ em đã là cô cả của nhà họ Có.

 

Em không còn là người phụ nữ nhỏ bé chỉ có thể dựa vào anh như trước đây nữa. Nhà họ Cố là gia tộc thế kỷ có địa vị cao. Bây giờ có lẽ anh không xứng với em…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.