Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 312



Chương 312:

 

Đã hơn một năm Tư Lệ Đình không đến công ty, bây giờ.

 

cũng chưa phải lúc xuất hiện, ngược lại anh có vẻ nhàn nhã một chút.

 

“Anh đưa em.”

 

“Thôi, không phải anh chưa tra ra người đó sao? Bây giờ.

 

để người đó thả lỏng cảnh giác, anh sẽ tra ra được.

 

Lỡ như truyền ra tin tức anh và em gặp nhau, anh không uễ oải không phấn chắn, chắc chắn người đó sẽ bí mật hơn.

 

Bây giờ anh đã có manh mối, đừng để manh mối này bị gián đoạn, anh phải tìm ra người đó càng sớm càng tốt.

 

Cho dù không phải vì người đứng sau thì cũng phải vì em, anh đừng quên bây giờ em không phải Tô Cẩm Khê mà là Có Cảm.

 

Cố Cảm và Tư Lệ Đình không biết nhau, nếu em vừa về nước đã ở bên anh, chẳng phải mọi người trên thế giới đều biết em là Tô Cẩm Khê sao?”

 

Tư Lệ Đình biết rõ cô nói đúng, nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ anh không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi.

 

“Nói như vậy, anh vẫn phải duy trì hình tượng trước kia, còn phải giả vờ không quen em?”

 

“Đương nhiên, chú ba chịu đựng một chút, nếu không em thay đổi hình tượng, màu sắc của con ngươi, còn không phải là hoàn toàn trở thành Có Cẩm sao?”

 

Tư Lệ Đình gật đầu: “Trước mặt người đó chúng ta không thể ở bên nhau, sau mặt người đó không cho phép em trồn tránh anh.”

 

Nhìn thấy anh trẻ con ôm mình như vậy, Cố Cẩm cười tươi như hoa: “Sao em nỡ trồn tránh anh chứ.”

 

Tư Lệ Đình kéo cô hôn thật mạnh mới buông cô ra, Có Cẩm chọn một chiếc váy ren đen từ trong tủ.

 

Trong ưu nhã có một chút gợi cảm, khác hẳn với khí chất của Tô Cẩm Khê ngày xưa.

 

Thời gian thực sự có thể thay đổi một người, Cố Cẩm của ngày hôm nay giống như một viên minh châu sáng, cho dù được đặt ở đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.

 

Tô Cẩm Khê trước đây là một viên trân châu trong tay anh, mà vẻ rực rỡ của cô chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.

 

Từ tận đáy lòng, Tư Lệ Đình không muốn Tô Cẩm Khê trở thành Cố Cẩm, nhưng thời gian đã biến cô không còn là báu vật trong lòng bàn tay của anh. Nhưng thấy cô bay bổng, cô càng thích thân phận mới này hơn, có lẽ điều đó cũng không tệ.

 

Cố Cẩm lưu luyến từng bước một rời khỏi Tư Lệ Đình, lần này cô không hề mắt mác khi rời đi.

 

Bởi vì cho dù có đợi bao lâu, Tư Lệ Đình cũng sẽ đợi cô.

 

Trở lại công ty, Có Cẩm bắt đầu trở nên rất bận rộn, cô đã quen với cảm giác chỉ điểm giang sơn trong văn phòng.

 

Ghi tên của mình vào mỗi bản hợp đồng, tên đó thể hiện quyền hạn và sự công nhận.

 

Mặc dù chỉ có cô biết mình đã phải trả bao nhiêu để có được cái tên này, nhưng vị trí này không phải là thứ cô có thể tùy tiện ngồi vào.

 

Trợ lý gõ cửa bước vào: “Cố tổng, bên đạo diễn Nam Cung gọi điện tới, bảo cô tham gia bữa tiệc tối muộn hơn.

 

Cô là người mới cần xuất hiện với tư cách là vai nữ chính.”

 

“Được.” Trước khi Cố Cẩm trở lại giống như đã qua, thay vì trồn tránh thì tốt hơn là trở về một cách kiêu ngạo, dù là dáng vẻ nào, cô cũng muốn mọi người biết Có Cẩm đã trở lại, cùng Tô Cẩm Khê là hai người.

 

Cố Cẩm nghịch cây bút trong tay, nhìn trợ lý ở một bên: “Tiểu Đào, dự án mới mà tôi bảo cô chuẩn bị thế nào rồi?”

 

Tiểu Đào về từ Mỹ cùng Cố Cẩm, cũng là cánh tay phải đã gắn bó với cô hơn một năm.

 

“Đang chuẩn bị, thưa cô, cô vừa mới về công ty chỉ nhánh đã chuẩn bị một dự án lớn như vậy, nếu như bị thua lỗ, nhà chủ bên kia… e rằng sẽ khó giải thích.

 

Cô cũng biết lúc đó cô thắng hai vị tiểu thư kia chỉ trong gang tác.

 

Mặc dù bây giờ cô đã là người nắm quyền trong nhà họ Có, nhưng hai người kia chưa bao giờ từ bỏ, chỉ chờ cô phạm sai lầm.

 

Hơn nữa, những người ủng hộ bọn họ ngoài mặt không nói gì, nhưng trên thực tế tất cả đều đang ngắm ngầm chờ đợi thời cơ.

 

Bản thân tôi cho rằng cô không thể hành động quá vội vàng, hiện tại cô đã nắm quyền, chỉ cần cô duy trì nguyên trạng tập đoàn G, để bọn họ không phát hiện ra sai sót.”

 

Tiểu Đào nói cũng có chút đạo lý, Cố Cẩm cũng đã sớm nghĩ đến những điều này.

 

“Tiểu Đào cô chỉ nói đúng một nửa, dự án càng lớn tỷ lệ thua lỗ càng lớn là thật, nhưng lợi nhuận cũng tăng theo tỷ lệ tương ứng.

 

Những người đó đang chờ tôi phạm sai lầm, đứng nhìn không phải là cách tốt nhất, ngay cả khi tôi không mắc sai lầm, bọn họ cũng sẽ tìm ra lỗi cho tôi.

 

Cách tốt nhát là nhanh chóng đưa ra thành tích, để những người nghỉ ngờ về năng lực của tôi có thể thầy rõ.”

 

“Thưa cô, tôi cũng đồng ý với những gì cô nói, tôi vẫn thấy cô đã hơi vội vàng một chút. Chúng ta có thể bắt đầu với những dự án nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.