Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 316



Chương 316:

 

Hoa Tinh nhìn chằm chằm chiếc xe hơi rung động, bên trong còn có người, hơn nữa cô ta đối với chuyện này cũng quá quen thuộc vì sao nó lại rung động.

 

Một năm qua Tư Lệ Đình đã truyền ra tin tức xấu đã đủ nhiều, anh giống quân vương ăn chơi vô độ, trầm mê sắc nữ.

 

Trước đây, hầu hết các bài báo đều nói anh cặp kè với phụ nữ, mặc dù những phụ nữ trong quán bar trước đây cũng chỉ ôm ấp bên cạnh Tư Lệ Đình.

 

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một bức tranh khoa trương như vậy, Hoa Tinh cắn chặt môi, trong lòng mưa như trút nước.

 

“Không biết.” Hoa Tinh cáu kỉnh đáp.

 

“Đây là chiếc xe anh ta mua cách đây hai tháng. Tôi nhớ biển số xe, đi, chúng ta qua chào chú ba.”

 

Đường Nhược biết Hoa Tinh vẫn luôn không cam lòng, cố ý muốn Hoa Tinh nhìn thấy những người bên trong đang làm gì.

 

Anh ta thích nhìn vẻ mặt khó chịu của người khác nhất, đặc biệt là sự đau buồn trên khuôn mặt của người đã bị cướp đi thứ mình yêu quý, nghĩ lại càng cảm thấy rất đẹp.

 

Đều là người trưởng thành, chiếc xe dừng ở đó rung chuyển không thể giải thích được. Ai cũng đều biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Hoa Tinh ngăn Đường Nhược lại: “Nhược, chúng ta còn muốn đi ăn trưa. Chỗ ngồi đã đặt trước, không cần chào hỏi đâu.”

 

“Không chào hay không muốn chào? Không lẽ cô sợ nhìn thấy thứ gì?” Đường Nhược liếc cô ta một cái.

 

Hoa Tinh cảm thấy sống lưng ớn lạnh, trước mặt Đường Nhược cô ta chưa bao giờ dám làm trái ý anh ta.

 

“Em không thân quen với anh ta, chào hay không chào cũng như nhau. Nếu anh muốn chào, thì em đi chào củng anh là được chứ gì.” Hoa Tinh lấy lòng nói.

 

Hai người đi về phía xe, không chỉ tim của Cố Cẩm đập nhanh, mà Hoa Tinh cũng vậy.

 

Mặc dù cô ta đã biết Tư Lệ Đình có những người phụ nữ khác sau khi cô đi, nhưng cô ta vẫn không muốn đối mặt với thực tế này.

 

Cửa xe mở ra, hình ảnh trong xe còn phóng túng hơn cô ta tưởng tượng.

 

Tư Lệ Đình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lỏng lẻo trên người, đôi chân trắng nõn của người phụ nữ như ẩn như hiện.

 

Quần áo của phụ nữ còn vương vãi trong xe, nhưng khuôn mặt của người phụ nữ đã bị anh che mắt.

 

“Ò, chú ba còn thật là có tình thú, đây là vợ của chú ba à?”

 

Đường Nhược huýt sáo, cố ý trêu chọc.

 

Sắc mặt Tư Lệ Đình không thay đổi, anh từ từ quay lại, chiếc cà vạt quán quanh cổ, trên mặt có dấu môi của người phụ nữ.

 

Hoa Tinh chỉ cảm thấy có người đang dùng kim đâm vào tim mình, cô ta vẫn nhớ dáng vẻ lầm lì và lạnh nhạt của Tư Lệ Đình năm đó.

 

Bây giờ anh còn là người mà cô ta quen biết không?

 

Một giọng nữ đầy mê hoặc phát ra từ trong vòng tay anh: “Tư thiếu, tiếp tục chứ!”

 

Giọng nói mê hoặc như vậy làm xương cốt Đường Nhược khô giòn, Hoa Tinh trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: “Thật không biết xấu hổ.”

 

Hai chân đặt tự do trên người Tư Lệ Đình, không cần nhìn thấy mặt, chỉ cần nghe giọng nói của cô cũng biết người này là loại bảo bối gì.

 

Ánh mắt Đường Nhược rơi vào làn da trắng như ngọc của cô, ngay cả ngón chân của cô cũng có vẻ quyên rũ.

 

Còn chưa nhìn thấy mặt của cô, Đường Nhược cũng cảm thấy cổ họng thắt lại, bụng dưới mơ hồ có chút phản ứng.

 

Người phụ nữ này sinh ra là yêu tinh, lần trước người cho anh ta cảm giác như vậy là Tô Cẩm Khê.

 

Đáng tiếc người đó hồng nhan bạc mệnh, anh ta còn chưa chạm vào đã hương tiêu ngọc vẫn.

 

Đường Nhược nuốt nước bọt, bị hơi thở ám muội trong xe nhuộm đẫm.

 

“Chú ba, chú tìm báu vật như vậy ở đâu? Nghe nói chú thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo. Không ngại để tôi cũng có thể nếm thử mùi vị của người phụ nữ này chứ.”

 

Cố Cẩm trong vòng tay của Tư Lệ Đình, cũng như Hoa Tinh ở bên cạnh, không hẹn cùng nhau trừng mắt.

 

Hoa Tinh đã sớm biết anh ta lăng nhăng, ít nhất anh ta chưa bao giờ làm bậy ở trước mặt cô ta như này.

 

Vậy mà anh ta còn nói những lời như vậy trước mặt mình, còn để mình vào trong mắt không? “Nhược, anh nói gì vậy?”

 

Từ ngày Hoa Tinh gặp Đường Nhược, cô ta đã biết Đường Nhược là người như thế nào, nhưng dù lãnh đạm và bạc tình đến đâu thì ít nhất cô ta cũng là vợ của anh ta.

 

Bình thường anh ta sẽ tìm bụi hoa ở bên ngoài, nhưng bây giờ anh ta lại có thể nói những điều như vậy, hơn nữa còn nói trước mặt Tư Lệ Đình.

 

Đường Nhược không để ý đến Hoa Tinh, lúc này trong mắt anh ta chỉ có người phụ nữ trong vòng tay của Tư Lệ Đình.

 

Còn chưa nhìn rõ mặt thật, chỉ nghe thấy giọng nói của cô, nhìn thấy thân hình trắng tuyết của cô đã có cảm giác.

 

Có lẽ trong mắt người khác, người phụ nữ này chỉ là một trong rất nhiều người phụ nữ của Tư Lệ Đình, chỉ có Tư Lệ Đình mới biết người phụ nữ này quan trọng với anh như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.