Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 318



Chương 318:

 

“Ừm, chú ba phải nhớ kỹ, ở bên ngoài chúng ta cần thiết phải giả vờ không quen biết nhau.”

 

“Đều nghe theo bà xã hết, nhưng bây giờ anh rất đói.” Tư Lệ Đình đáng thương nhìn cô.

 

Trước kia chú ba đâu sẽ kiêu ngạo dễ thương như này, không chỉ mình cô thay đổi mà còn có cả Tư Lệ Đình.

 

Mối quan hệ giữa hai người vẫn như trước, nhưng lại có chút khác biệt, giống như hai hòn đá hợp lại vào nhau.

 

Cố Cẩm chớp mắt: “Chú ba, buổi tối về nhà chúng ta sẽ tiếp tục… đừng ở đây.”

 

“Bà xã, anh nói là anh đói bụng, anh đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi.”

 

Gương mặt nhỏ của Cố Cẩm đỏ lên, lúc trước đâu có lần nào Tư Lệ Đình nói đói mà không phải chuyện kia đâu?

 

“Em còn tưởng…”

 

“Nếu bà xã đói, anh sẽ miễn cưỡng cho em ăn no.”

 

Có Cẩm chọc vào ngực anh: “Chú ba, anh còn làm loạn!”

 

“Được rồi, anh không làm loạn nữa, chúng ta đi ăn trưa.”

 

“Vừa nãy mới gặp người quen, nều chúng ta đi ăn sẽ rất dễ gặp được những người khác.”

 

“Yên tâm, không gặp đâu.” Tư Lệ Đình hiểu rõ cười.

 

Rất nhanh Cố Cẩm đã biết tại sao không gặp, đợi đến khi cô đến nhà hàng phương tây thì thấy không có khách nào ngoại trừ người phục vụ.

 

“Chú ba, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, anh cũng quá khoa trương rồi.”

 

Một nhà hàng tây như vậy kiếm được nhiều tiền trong một ngày, bây giờ giá trị của Cố Cảm cũng cao, nhưng cô cũng không lãng phí.

 

“Khoa trương cái gì đâu, vốn nhà hàng này là của anh mà, không kinh doanh một ngày thì có làm sao? Không có chuyện gì quan trọng hơn em.”

 

Tư Lệ Đình đưa Cố Cẩm vào phòng riêng, trên bàn đã có đầy đủ những món ăn yêu thích mà trước kia Cố Cẩm thích.

 

Sau hơn một năm, anh vẫn nhớ được khẩu vị của mình, thậm chí còn biết vị của từng miếng bánh.

 

Nếu không đặt một người trong lòng thì sao có thể có được kỷ niệm sâu sắc như vậy?

 

Các món ăn vừa đặt hết lên bàn, Tư Lệ Đình liên tục đặt các món ăn lên đĩa Có Cẩm.

 

Có Cẩm nhìn bát của mình có một đống đồ ăn trông như một ngọn núi nhỏ: “Chú ba, anh coi em là heo hả? Nhiều như vậy sao em ăn hết được?”

 

Tư Lệ Đình nhìn Cố Cẩm: “Bây giờ em gầy hơn trước.”

 

Giờ đây, gương mặt của Cố Cẩm đã nhỏ hơn một năm trước, thậm chí cằm cũng gầy hơn, các đường nét trên gương mặt cũng thanh tú hơn.

 

Bớt non nớt đi một chút, trưởng thành hơn một chút, cộng thêm nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt làm cho toàn bộ khí chất của cô thay đổi.

 

Có Cẩm chống tay lên má, xúc kem lười biếng nói: “Gầy mắt máy cân, nhưng em thấy bây giờ em vừa phải.”

 

“Béo hơn một chút càng tốt.” Tư Lệ Đình nhéo mặt cô: “Gương mặt nhỏ không còn thịt nữa.”

 

“Chú ba, đau.” Cố Cẩm đáng thương nhìn anh.

 

“Anh không quấy rầy em nữa, mau ăn đi, làm em đói anh sẽ thấy đau lòng.”

 

Cố Cẩm mim cười tiếp tục ăn, nhưng về cơ bản Tư Lệ Đình vẫn không ăn, vẫn nhìn cô.

 

“Chú ba, anh ăn ít như vậy?” Cố Cẩm nhìn miếng bít tết trên đĩa của mình, vốn khẩu phần ăn của cô không lớn nên chỉ ăn một nửa.

 

Trông không giống có cảm giác thèm ăn của một người đàn ông trưởng thành, anh đã từng ăn nhiều hơn thế.

 

“Anh no rồi, em mau ăn đi.” Tư Lệ Đình cười nhẹ.

 

Cố Cẩm cho rằng trước đó anh đã ăn trước, nên không hỏi thêm.

 

Cô không biết trong thời gian một năm cô rời đi, Tư Lệ Đình càng bận rộn hơn.

 

Bề ngoài, anh tạo ra ảo tưởng anh là một tay ăn chơi lảng vảng và nhàn rỗi, nhưng trên thực tế, anh vẫn luôn âm thầm bận rộn cho sự nghiệp của mình.

 

Chưa kể đến việc bận rộn quá mức cộng với việc nhớ Cố Cảm, lại uống rượu hàng ngày, dạ dày của anh đã không ổn rồi.

 

Hiện tại Tư Lệ Đình không thể ăn uống bình thường, mỗi ngày anh phải ăn nhiều bữa nhỏ và thường xuyên, thức ăn quá ít và quá nhiều sẽ gây đau dạ dày.

 

Anh dịu dàng nhìn Cố Cẩm, không nói sự thật.

 

“Chú ba, tối mai anh đi dự tiệc từ thiện không?”

 

“Tô Tô thì sao? Em đi anh sẽ đi.” Tư Lệ Đình trêu chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.