Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 325



Chương 325:

 

Tô Mộng hốt hoảng bước vào nhà vệ sinh, Cố Cẩm thấy bóng dáng cô ta hoảng hốt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.

 

Quả nhiên là làm chuyện xấu nhiều, thấy mình nên chột dạ.

 

Cô không nhanh không chậm đi theo Tô Mộng vào nhà vệ sinh, Tô Mộng nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhọt hoàn toàn trắng bệch.

 

Cô ta vội vàng vốc một nắm nước vỗ vào hai bên mặt, cô ta liên tục nói: “Không có khả năng, sẽ không có người giống người như vậy. Cô ta đã về, chắc chắn là cô ta đã vềt”

 

Tô Mộng từ từ ngẳắng đầu lên, một khuôn mặt hiện ra trong gương, Cố Cẩm không nhanh không chậm bước vào.

 

Tuy rằng khóe miệng mang theo ý cười, nhưng là nụ cười còn chưa tới đáy mắt, cái kiểu cười lạnh này càng đáng Sợ.

 

Toàn thân Tô Mộng bắt giác run lên, đồng tử giãn ra.

 

Cố Cẩm đi từng bước về phía cô ta: “Cô này, cô không sao chứ? Sắc mặt rất xấu, có cần đến bệnh viện không?”

 

“Tôi, tôi ổn.”

 

“Cô chắc là cô ổn? Tôi thấy tinh thần của cô không tốt, cô làm sao vậy?” Mỗi bước đi của Cố Cẩm, làm sắc mặt Tô Mộng càng trắng bạch hơn.

 

Tô Mộng lùi lại liên tục, mơ màng trả lời: đây, cứ đứng đó đi!”

 

ô, cô đừng qua “Cô này, tôi không ăn thịt người, sao cô lại sợ tôi như vậy?

 

Không lẽ chúng ta quen nhau?” Cố Cẩm không dừng lại, cứ đi về phía trước.

 

Bước chân Tô Mộng vô vọng, chân đạp tới bậc thang phía Sau: “AI” Cô ta hoảng hốt hét lên, giây tiếp theo thì ngã thẳng xuống.

 

Có Cẩm giả vờ quan tâm hỏi: “Cô này, cô có sao không?”

 

Trong mắt Tô Mộng, người này giông như một ma nữ chui lên khỏi mặt đất tới lầy mạng của cô ta.

 

Vào đêm trước khi Tô Cẩm Khê chét, cô ta đã bán cô đến nơi đó, nhất định Tô Cẩm Khê sẽ tìm cô ta trả thù.

 

Khi Cố Cẩm đến gần, biểu hiện của Tô Mộng rất hoảng loạn, cô ta liên tục lùi lại phía sau.

 

“Cô đừng tìm tôi, không phải tôi giết cô, chị, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em mà?”

 

Nhìn cô ta mắt lý trí, bị doạ sợ không nhẹ, còn gọi mình là chị.

 

Cố Cảm chỉ cảm tháy thật nực cười, trước kia cô đối xử với cô ta tốt như thế, coi cô ta là em gái ruột mà yêu thương, cô ta chưa từng gọi cô là chị.

 

Nhưng bây giờ lại gọi chị, nếu cô thực sự biến thành ma, cô sẽ tìm cô ta đầu tiên.

 

Lúc nhỏ học không hay, lại học cách hại người.

 

Bước chân của cô dừng lại: “Cô này, tôi không có em gái, có phải cô nhận nhằm người rồi không? Tôi chỉ có một người anh trai.”

 

Tô Mộng dụi mắt, rõ ràng cô ấy có gương mặt giống hệt Tô Cẩm Khê, trên đời này có người giống hệt một người không?

 

“Cô là ai?” Tô Mộng vẫn có chút sợ hãi.

 

“Tôi là Erlena, cô này, tại sao lần đầu gặp mặt cô lại sợ tôi như vậy? Có lẽ trước kia chúng ta quan nhau phải không?”

 

Sau đó tâm trạng Tô Mộng mới ổn định lại một chút: “Tôi chỉ thấy cô giống chị gái của tôi.”

 

“Thật à, vậy chúng ta thật sự có duyên.” Erlena vươn tay về phía cô ta: “Đứng dậy đi, trên nền lạnh lắm.”

 

Tô Mộng cần thận đặt tay vào lòng bàn tay cô: “Cô thật sự: không phải Tô Cẩm Khê?” Cô ta vẫn có chút không chắc chắn hỏi.

 

“Tô Cẩm Khê là ai?” Có Cẩm giả vờ sững sờ.

 

Tô Mộng nhìn kỹ biểu hiện của cô, muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút manh mối, thấy vẻ mặt rất bình tĩnh, cô ta đã hiểu lầm.

 

Sợ là cơ thể của Tô Cẩm Khê đã mục nát từ lâu trong đất rồi, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Cố Cẩm đứng dậy.

 

“Cảm ơn.” Cô ta nhẹ giọng cảm ơn.

 

“Chuyện nhỏ không tốn sức.” Cố Cẩm cười nhẹ, sau đó đi đến bên cạnh rửa tay.

 

Tô Mộng lặng lẽ nhìn cô, nhưng cô ta nhìn tự nhiên, không có lương tâm cắn rứt.

 

Cô lấy khăn giấy lau sạch ngón tay: “Cô này, cô tự nhiên đi.”

 

Cho đến khi Cố Cẩm rời đi, Tô Mộng vẫn có chút không thể tin được, cô ta nhìn bàn tay vừa mới chạm vào cô, có chút ấm áp, cô ấy thật sự không phải Tô Cẩm Khê?

 

Cô ta nhanh chóng lấy phán phủ ra chát lên mặt, sau đó trang điểm má hồng rồi mới đi ra ngoài.

 

Nhìn mọi người trong hội trường, cô ta tìm kiếm bóng dáng của Có Cẩm, phát hiện ra cô ấy đang nói chuyện với một người đàn ông lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.