Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 337



Chương 337:

 

Cho dù bị anh phát hiện cô ta cũng không sợ, anh có thể dễ dàng bỏ ra một trăm triệu để mua một chiếc nhẫn, thì chắc cũng không quá đẻ ý.

 

Nếu như anh tức giận, đến lúc đó cô ta có thể viện cớ cô ta đã từng cứu anh mà xin anh bỏ qua, huống hồ gì không phải cô ta có thể nêu ra một yêu cầu sao.

 

Nghĩ như vậy khuôn mặt Chu Lê dần dần lộ ra nụ cười, ngón tay từ từ xỏ vào chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này giống như là dành tặng cho cô ta vậy.

 

Chu Lê cần thận cất chiếc nhẫn, tâm trạng vui vẻ lái xe trở về nhà.

 

Tư Lệ Đình không hề hay biết nhẫn của anh đã rơi mắt, sau khi được chữa trị, qua một lát dạ dày của anh cũng đã đỡ hơn phần nào.

 

Vân Nhị bây giờ mới cất giọng: “Cậu Tư, cô gái xinh đẹp yêu điệu vậy mà cậu buông tay rồi à? Cậu nói xem cậu bị những tạp chí lá cải bên ngoài viết thành cái gì rồi, e rằng ai cũng không tin cậu còn trắng bóc như miếng đậu hủ. Tôi thấy cô gái xinh đẹp ban nãy cũng rất được, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn cô ta, cậu vẫn còn muốn chờ một người chết quay lại sao?”

 

Tư Lệ Đình nhìn Nhị Vân một cái lạnh tanh, tin tức Tố Cẩm Khê chưa chết ai cũng không biết, bao gồm Vân Nhị một trong số người bạn tốt ít ỏi của anh cũng không hề hay biết.

 

“Vân Nhị, cậu nhiều chuyện quá rồi đó, xem ra công việc ở bên viện quá nhàn chán, có cần tôi nói với ông nội Vân một tiếng, cho cậu đi nhận trực ban không.”

 

“Đừng đừng đừng, cứ cho là tôi sai được chưa, cuộc sống an nhàn bây giờ của tôi sướng cực kỳ, đi làm, tán gái, đây mới là cuộc sống đáng sống đó.”

 

Vân Nhị tháo mắt kính ra, lấy tay vuốt vuốt tóc ra sau, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng nho nhã lúc trước, mà thay bằng vẻ hào hoa phong nhã của một công tử ăn chơi.

 

Cậu ta nhìn chai nước biển của Tư Lệ Đình: “Cái chai này chảy hết tôi sẽ bảo y tá đến tháo kim ra cho cậu, cuộc sống ban đêm của cậu chủ như tôi bắt đầu rồi.”

 

Tư Lệ Đình hừ lạnh một tiếng: *Biến đi, sớm muộn gì cậu cũng nằm gọn trong tay của phụ nữ.”

 

“Chậc, cậu yên tâm, loại sỉ tình của tôi với cậu không giống nhau, cậu chủ như tôi nhiều năm nay đã trải qua vô số mỹ nhân, từ lâu đã có kỹ thuật đầy mình, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng lăn qua lăn lại lung tung.”

 

Tư Lệ Đình nhìn cậu ta một cái, tên này mười này thì hết chín ngày đã ôm người đẹp trong các hộp đêm bên ngoài.

 

Thật sự đúng với câu, vạn hoa tùng trung quá, phiến điệp bắt triêm thân (*) () Nguyên văn: 72J\*hì#, HI†Zìäð dùng để ví von một chàng trai có dây dưa với nhiều cô gái. Mặc dù phong lưu, phóng túng, nhưng không yêu duy nhất một ai.

 

Nhìn cậu ta nhìn có vẻ đa tình nhưng thật chát rất vô tình, những người phụ nữ bên cạnh đa phần đều chỉ có thể gọi là bạn tình, đến cả bạn bè cũng không được tính.

 

Nếu như cậu ta thích thì sẽ ngủ vài đêm với nhau, cậu ta chán rồi thì sẽ đổi một cô khác.

 

Thú vui đời người, thỏa sức hưởng thụ, coi phụ nữ giống như áo quần thay đổi đến chóng mặt.

 

Tư Lệ Đình nghe thấy cậu ta vừa hát vừa rời đi, nở nụ cười bí hiểm, đàn ông như cậu ta không yêu người khác ngược lại cũng tốt, một khi gặp phải vai diễn vô tình, đến lúc đó đã có cậu ta ra mặt chịu tội.

 

Lười để ý đến việc đúng sai của cậu ta, Tư Lệ Đình chỉ muốn nhanh chóng xuất viện đi gặp bảo bối nhỏ của mình.

 

Tối hôm nay Cố Cẩm tức giận như vậy, bản thân anh phải sắp xếp một niềm vui bắt ngờ nào đây?

 

Rảnh rỗi không có việc gì, Tư Lệ Đình lên mạng tìm kiếm một đông chiên lược tình yêu, sau khi xem xong anh mới biết hóa ra lãng mãn là thứ gì.

 

Anh gọi điện cho Lâm Quân dặn dò anh ta sắp xếp, sau khi dặn dò xong tất cả anh mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Tố Tố, anh nhất định sẽ cho em một niềm vui bất ngờ lãng mạn nhất.

 

Nằm ở bệnh viện một đêm, anh ngủ đến mười giờ ngày mai mới dậy.

 

Cảm thấy sức khỏe đã ổn hơn rất nhiều, nhớ đề hôm qua Nhị Vân nói hôm nay anh vẫn phải tiêm một số thuốc nước mới có thể đi.

 

Nhìn đồng trên tay đã mười giờ, sao Vân Nhị vẫn chưa đến?

 

Vân Nhị biết thoái quen của anh, trước giờ anh không để người phụ nữ nào đụng vào mình, cho dù là tiêm thuốc chữa bệnh cũng do viện trưởng như Vân Nhị làm.

 

Anh đứng dậy rửa mặt, sau đó hỏi y tá bên ngoài cửa.

 

“Viện trưởng của các cô đâu rồi?”

 

Cô y tá trẻ nhìn thấy đôi mắt màu xanh xinh đẹp của anh, trong lòng bối rồi: “Cái đó… Viện trưởng của chúng tôi vừa nãy mới đi làm, anh ấy đang ở phòng làm việc.”

 

Mười giờ mới đi làm, đúng thật là quá nhàn rỗi, chẳng trách không về nhà họ Vân thừa kế gia nghiệp.

 

Tư Lệ Đình đi về phía phòng làm việc của viện trưởng, ngày thường Vân Nhị lúc nào cũng dồi dào tinh thần, nhưng hôm nay giống như quỷ mắt hồn.

 

Người luôn không thích đùa giỡn như Tư Lệ Đình cũng khó mà không mở miệng cà khia anh: “Sao thế, hồn của cậu bị ai câu đi rồi?”

 

Vân Nhị ôm chặt lấy tay của anh: “Lệ Đình, tối qua có phải tôi đã gặp phải một nữ yêu tinh rồi không?”

 

Lệ Đình cau mày: “Nữ yêu tinh gì chứ?”

 

“Là một cô gái, mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen dài, vô cùng xinh đẹp, ngực to eo nhỏ chân dài.”

 

…” Tư Lệ Đình cạn lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.