Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 340



Chương 340:

 

Ở bên bờ biển có một chiếc trực thăng đang đậu: “Phu nhân, mời lên trực thăng.”

 

“Còn phải đi nữa sao?” Có Cẩm có chút nghi ngờ.

 

“Đúng vậy, trực thăng đi khá nhanh, vả lại cậu chủ sợ cô ngồi thuyền khi nhìn thấy nước sẽ nhớ đến những kí ức không vui, nên đã bảo chúng tôi chuẩn bị riêng cho phu nhân một chiếc trực thăng.”

 

Cũng đã đến đây rồi, Cố Cẩm đành tiếp tục ngồi trực thăng tiếp.

 

Lúc này ánh sáng rực rỡ của ánh mặt trời lúc lặng xuống trên mặt biển tỏa ra, mặt biển giống như được nhuộm một màu vàng ánh kim, khung cảnh lung linh này đã giúp cô quên đi nỗi sợ hãi.

 

Chiếc máy bay từ từ cất cánh, lúc bay qua mặt biển Cố Cẩm nhắm chặt lấy hai mắt, không dám nhìn xuống dưới dù một cái.

 

Ngón tay bầu chặt vào góc áo, lúc này cảnh tượng cô rơi xuống biển từng mảng từng mảng hiện về trong đầu.

 

Cũng không biết qua bao lâu giọng của Lâm Quân vang lên: “Phu nhân ơi, đến nơi rồi.”

 

Cố Cẩm mở mắt ra, lòng bàn tay của cô đã thám đẫm mồ hôi, sống lưng cũng ướt đẫm mùi hôi lạnh.

 

Chỉ có trời mới biết cô đã phải tốn bao nhiêu nghị lực mới có thể khắc phục được nổi sợ biển này của mình, nhưng cuối cùng cô cũng biết vì sao bóng ma tâm lý thuở nhỏ của Tư Lệ Đình luôn kéo dài đến hôm nay.

 

Cô đã là người lớn rồi, biển và xe chạy nhanh cũng đã khiến cô sợ hãi, đây đã trở thành bóng ma tâm lý của cô.

 

Lâm Quân nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, không kìm được mà gọi: “Phu nhân, sắc mặt của cô hình như không được tốt, cô có chuyện gì sao?”

 

“Tôi, tôi không sao.” Có Cẩm hít thở một hơi thật sâu mới vịn vào ghế ngồi đứng dậy: “Bữa tối hôm nay đúng thật đã phải đi rất xa.”

 

“Đúng vậy, đây là bữa ăn tôi cậu chủ đã dành riêng cho phu nhân.”

 

Có Cẩm lau mò hôi trên trán, nhìn khoang tàu đang từ từ xuất hiện.

 

Gió biển thổi qua mặt cô, thổi bay đi sự hăng hái trên người cô.

 

Đây là một hòn đảo nhỏ giữa biển, Cố Cẩm đột nhiên nhớ.

 

đến những lời mình nói trước đây với Tư Lệ Đình.

 

“Chú Ba, sau này khi chúng ta già rồi thì sẽ tìm một nơi để ẩn cư có được không?”

 

“Chỉ cần ở cạnh Tô Tô ở đâu cũng được.”

 

“Nếu như đột nhiên chúng ta tìm được một đảo nhỏ, ban ngày làm việc, tối về nghỉ ngơi, mỗi ngày đều ngắm gió thổi mây trôi, ngắm bình minh hoàng hôn, cũng nhau đón một ngày mới và sương đêm, chú nói có được không?”

 

“Được chú, Tô Tô thích ngắm mặt trời mọc sao?”

 

“Vâng, mặt trời mọc đại diện cho một ngày mới bắt đầu, cũng đại diện cho sự hồi sinh, con rất thích.”

 

“Vậy có thời gian rảnh chú sẽ dẫn Tô Tô đi đến bờ biển ngắm bình minh.”

 

“Wou, chú Ba là người tốt nhất trên đời đó, vậy chúng ta tìm một căn nhà gỗ nhỏ ở bờ biển, ở bên bờ biển có được không?”

 

Cố Cẩm thoát khỏi dòng suy của bản thân, cô hỏi Lâm Quân đang đứng bên cạnh: “Lâm Quân, có phải ở đây có một gian nhà gỗ không?”

 

“Phu nhân đã từng đến đây rồi sao? Sao phu nhân lại biết?” Lâm Quân có chút lo lắng, Tư Lệ Đình đã nói sẽ mang đến một niềm vui bất ngờ cho phu nhân, nếu như phu nhân đã biết vậy thì đâu phải là niềm vui bất ngờ nữa?

 

“Không có, tôi chỉ đoán thôi.”

 

“Phu nhân, cô cứ đi thẳng thì sẽ tháy chỗ dùng bữa.”

 

“Được.”

 

Cố Cẩm đi về phía rừng cây, hương thơm ngào ngạt chỉ có của cây cỏ thoang thoảng bên mũi cô, tiếng chim kêu ríu rít vọng lại bên tai.

 

Đúng lúc mặt trời lặn, chim bay mỏi cánh biết tìm đường trở về, từng đàn chim bay về tổ.

 

Ở phía cuối của cánh rừng, Cố Cẩm nhìn thấy một tắm thảm to được kết thành từng những cánh hoa hồng tươi thắm, chẳng trách Lâm Quân nói bản thân cô có thể tìm được đường.

 

Nhiều cánh hoa như vậy, cô không nỡ giãm lên, nên đã tháo giày cao gót của mình ra, bước chân không về phía trước.

 

Không hề để lại dấu chân lộn xộn, phía dưới bàn chân là những cánh hoa vô cùng mềm mại.

 

Con đường rải toàn những cánh hoa tươi khiến cô nhớ đến hôn lễ vô cùng long rộng ngày trước của mình và Tư: Lệ Đình, lúc đó cô cầm lấy cánh tay của anh từng bước bước về phía trước.

 

Nếu như không phải bị người khác cắt ngang, có lẽ cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của anh từ lâu.

 

Cuối cùng cô đã hiểu vì sao anh lại cứ một mực khăng khăng muốn cô đến đây, nếu như cô không đến vậy thì đã quá lãng phí tâm huyết của anh rồi.

 

Hương hoa hồng thoang thoảng trong gió, cô vuốt vuốt mái tóc dài của mình, đứng ở phía cuối thảm hoa tầm mắt của cô nhiên mở rộng.

 

Một căn nhà bằng gỗ đột nhiên xuắt hiện, thiết kế vô cùng độc đáo, giống như ngôi nhà gỗ trong rừng trong truyện cổ tích “Công chúa bạch tuyết”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.