Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 341



Chương 341:

 

Mặc dù được được bằng thủ công, nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo, khắp nơi đều mang hơi thở của tự nhiên.

 

Trong cánh rừng có đặt một chiết bàn gỗ, trong chiếc bàn có để những cây nến kiểu dáng phương Tây, cùng với những chén dĩa nĩa dao, có trang trí một số đóa hoa.

 

Cố Cẩm vẫn cho rằng bản thân đã bước vào bên trong truyện cổ tích, điều nuối tiếc duy nhất của cô là không thể cùng bước vào đây ăn tối với Tư Lệ Đình.

 

Khói bếp lượn lờ bên trong ngôi nhà gỗ, có lẽ đầu bếp đang nấu món.

 

Cô đến bên chiếc bàn cúi người ngửi từng đóa hoa tươi trên bàn, trên từng đóa hoa còn vương lại những giọt nước li ti.

 

“Tô Tô.” Giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Cẩm vội vàng ngắng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

 

“Chú Ba.”

 

Người đàn ông cầm chiếc khay trong tay, trên người mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng, đeo một chiếc tạp dề màu tím chính là Tư Lệ Đình mang cô luôn mong nhớ.

 

Anh đã cởi bỏ một đồ Tây, ăn mặc thoải mái, tay áo sơ.

 

trắng tinh được anh xắn đến khuỷu tay.

 

Mái tóc màu vàng nhảy múa cùng gió, đôi mắt màu xanh lam trong những tia sáng còn sót lại của hoàng hôn vô cùng ấm áp, sắc mặt của anh vẫn có hơi nhợt nhạt như: cũ.

 

Cho dù anh chỉ ăn mặc đơn giản như ở nhà, thì hơi thở quý tộc tỏa ra từ trên người anh vẫn khiến người khác không có cách nào xem nhẹ được.

 

Có Cẩm há miệng, không lao về phía anh: “Chú Ba.”

 

Tư Lệ Đình một tay cầm chiếc khay, một tay ôm lấy chiếc eo thon của cô: “Tô Tô, anh chờ em đã rất lâu rồi đó.”

 

Cô lấy tay đấm nhẹ vào ngực anh: “Chú là đồ lừa đảo, rõ ràng vẫn chưa đi, sao chú lại nói đã đi Mỹ rồi?”

 

“Đó là bởi vì anh muốn mang đến cho em một niềm vui bắt ngờ, Tô Tô, không phải em luôn muôn biết tôi qua anh và Chu Lê đã nói những gì sao?”

 

Tối qua cô hỏi anh nguyên nhân hỏi sao anh cũng không chịu nói, vậy mà hôm nay lại chủ động nhắc đến, Cố Cảm cảm thấy rất vui.

 

“Ừ, vì sao?”

 

Anh cất giọng nói: “Anh hỏi cô ấy làm sao để lấy lòng phụ nữ, lúc trước chúng ta ở bên nhau em vô cùng ngoan ngoãn, chưa từng nổi giận với anh.”

 

Lần này sau khi em quay về tính cách đã thay đổi, nhìn thấy em không vui vẻ như vậy, anh đã nghĩ làm sao mới có thể làm cho em vui.

 

Lúc trước khi chưa có em anh không hề cảm thấy hứng thú với phụ nữ, chưa từng làm những chuyện như thế này, không biết cách nên mới hỏi cô ta vài điều.”

 

Hóa ra là như vậy, anh làm nhiều điều như vậy cuối cùng vẫn là vì cô, Cố Cẩm đỏ mặt, bản thân cô đã hiểu lầm anh.

 

*Thế Chu Lê đã nói thế nào anh?”

 

“Cô ta nói phụ nữ rất đơn giản, thiếu cái gì thì cho cái đó, đã số phụ nữ đều thích những món đồ xa xỉ và trang sức.

 

Lúc anh mới bắt đầu biết em thì anh đã biết tính cách của em, lúc đó em không hề có yêu cầu gì về vật chất, hơn nữa với thân phận bây giờ của mình em càng không để tâm đến những thứ đó.”

 

“Ngôi nhà này chắc không phải anh trong một đêm đã xây.

 

xong đó chứ?” Cố Cẩm cười nhẹ.

 

“Đương nhiên là không rồi, trong hơn một năm em rời đi anh đã làm rất nhiều việc, đây chỉ là một trong số những việc đó thôi.

 

Ngày trước em đã từng nói đợi chúng ta già rồi sẽ tìm một nơi để ẩn cư, anh đã đồng ý sẽ cùng em đi đến bờ biển ngắm bình minh.”

 

Có Cẩm nhón mũi chân, tay cánh tay ôm lấy cổ của anh: “Chú Ba, thật ra anh không làm gì cả, chỉ cần anh là mình là được rồi.”

 

“Nhưng Tô Tô à, anh cảm thấy đã nợ em rất nhiều, dù anh có làm gì cũng sẽ không đủ, anh chỉ muốn sau này phải làm thật nhiều điều cho em.”

 

Anh dắt tay Cố Cẩm đi về phía bàn, đặt đĩa salad trái cây lên trên bàn.

 

“Chú Ba trước giờ vẫn luôn làm rất tốt, em không rõ có chỗ nào anh không đủ.” Cố Cẩm nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Tư Lệ Đình đối xử không có chỗ nào để chê với cô.

 

“Chẳng lẽ em đã quên lúc chúng ta mới quen biết rồi sao, lúc đó anh vẫn còn người vợ Đường Minh hữu danh vô thực.

 

Lúc đầu anh luôn đe dọa em phải ở bên cạnh anh, lúc anh ở bên cạnh em luôn mập mờ lén lút.

 

Không dễ gì chúng ta mới có thể quang minh chính đại kết hôn, nhưng lúc kết hôn lại xảy ra chuyện đó, phụ nữ thứ quan trọng nhát là danh dự.

 

Anh hết lân này đên lân khác khiên cho danh dự của em bị tổn hại, đây là lỗi lầm lớn nhát của anh.”

 

Cố Cẩm vốn không để những chuyện này trong lòng, bây giờ đột nhiên nghe anh nói những lời này mới biết sự cảm giác mắc nợ trong lòng anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.