Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 342



Chương 342:

 

Cô lắc đầu: “Chú Ba, không đúng đâu, danh dự đúng thật là quan trọng, nhưng cũng không thể nào quan trọng bằng sự tin tưởng và cảm giác an toàn.

 

Lúc ở bên cạnh mặc dù là mập mờ lén lút, nhưng anh luôn mang đến cảm giác an toàn cho em, em luôn nguyện ý tin tưởng anh.

 

Thậm chí có thể vì anh mà trả bắt cứ giá nào, nói chung chú Ba của em đã là rất tốt ròi.

 

Tình cách của em có thay đổi, hoặc cho dù có thay đổi nữa, thì tình cảm của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi.”

 

Từ sau khi hai người quay lại với nhau vẫn chưa mở lòng với nhau như vậy, nút thắt trong lòng Tư Lệ Đình cuối cùng cũng đã tháo ra.

 

Tô Tô của anh vẫn mãi là Tô Tô của anh, anh cúi đầu hôn cô cái cái thật sau: “Tô Tô, em ở đây chờ anh, đồ ăn sẽ nhanh chóng xong ngay.”

 

“Chú Ba đừng nói với em là, hôm nay anh không dẫn đầu bếp đến, mà tự mình nấu hết tất cả đó nha?”

 

Tư Lệ Đình gật đầu: “Chu Lê nói rất nhiều, nhưng có một câu anh cảm tháy rất đúng.”

 

“Câu gì?”

 

“Phụ nữ cần cái gì thì cho cô ấy cái đó, thứ Tô Tô cần không phải là vật chất mà là tình cảm.

 

Những bông hoa này là do tự anh hái trong vườn mang đến đây, ngay cả những món ăn hôm nay cũng là do anh đích thân lựa chọn.

 

Có lẽ đồ ăn mà anh nấu không bằng đầu bếp trong nhà hàng, nhưng anh tin rằng Tô Tô nhất định sẽ không chê nó đúng không?”

 

“Em tắt vui, vì những món này đều do tự tay nấu ra.”

 

“Vậy Tô Tô đợi anh một chút, sẽ xong ngay thôi.”

 

Tư Lệ Đình quay người đi vào bên trong căn nhà gỗ, Cố Cẩm không hề cảm thấy nhàn chán.

 

Trong vườn có đặt một chiếc xích đu bằng gỗ có thể ngồi trú mưa, bên cạnh còn đặt một số loại sách mà cô thích.

 

Cố Cảm tiện tay cầm một cuốn sách dựa người vào xích đu đọc, xích đu läc lư lắc lư, khiên cô cảm thây vô cùng thoải mái.

 

Đây là thứ hạnh phúc mà cô luôn mưu cầu, cho dù rất ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cả đời này của cô nhớ mãi giây phút bình yên này.

 

Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn vụt tắt, màn đêm bắt đầu buông xuống, Cố Cẩm vì đọc sách quá chăm chú nên không hề phát hiện trời đã tối.

 

Lúc Tư Lệ Đình gọi cô, cô mới giật mình.

 

Cô ngắng đầu lên liền ngây người, rừng cây đã thay đổi.

 

Trên táng cây có những ánh đèn chớp nháy giống những ngôi sao, có cả những đóa hoa và cây nắm phát sáng.

 

Buổi sáng lúc cô đi ngang qua không hề phát hiện những thứ này là đèn màu được làm thủ công, cả cảnh rừng giống như khung cảnh bên trong thề giới cổ tích.

 

Không phải là những đèn màu xa hoa lắp lánh làm cô cảm thấy dung tục chán ghét ngoài đường lớn, mà đây là những ánh sáng xinh đẹp giống như trong truyện tranh.

 

Chiếc xích du cũng có những đốm sáng giống như vậy.

 

Những cây nến trên bàn đã được thắp, Tư Lệ Đình bước đến bên cô, dắt cô bước xuống xích đu.

 

*Tô Tô, có thể ăn cơm rồi.”

 

Cố Cảm vẫn chưa thoát khỏi sự khinh ngạc trước những ánh sáng lấp lánh giống như những ngôi sao: “Chú Ba, anh nhéo em một cái đi, có phải em đang nằm mơ đúng không?”

 

Ngoài những chiếc đèn được làm bằng tay ra, còn có những chú đom đóm bay lượn bên trong cánh rừng, càng làm tăng thêm vẻ huyền ảo cho khung cảnh.

 

Tư Lệ Đình gã lăng kéo ghê ra cho cô, nở nụ cười dịu dàng: “Nếu như là mơ, vậy chúng ta cùng nhau mơ tiếp.”

 

“Chú Ba, chỗ này thật đẹp…”

 

“Không phải em muốn một vương quốc cổ tích sao, đây chính là vương quốc cổ tích anh làm tặng cho em.”

 

Trên bày bày đủ bảy tám món ăn, từ việc bày trí thức ăn việc chế biến món ăn đều có thể nhìn ra được đây là những món ăn mà Tư Lệ Đình đã chuẩn bị tỉ mi.

 

Vì để làm ra được những món ăn này mà anh đã tốn không ít thời gian, tìm kiếm rất nhiều phương pháp chế biến trên mạng, mỗi một công đoạn về được giới thiệu tỉ mỉ.

 

Đến bao nhiêu lượng đường lượng muối anh đều tính toán chính xác đến từng gam, có thể nói để làm ra những món ăn này anh đã phải bỏ ra hết tâm sức của mình.

 

Tư Lệ Đình bận đến cả người chảy đầy mồ hôi, việc này còn vất vả hơn nhiều so với việc anh thương thảo các hợp đồng trên trăm triệu.

 

Cố Cảm đưa tay lau mồ hôi trên trán của anh: “Chú Ba, vất vả cho anh rồi.”

 

Nhưng anh không hề cảm thấy vát vả chút nào, vội vàng kéo Cố Cẩm ngồi xuống, sắc mặt vô cùng hào hứng: “Tô Tô, em ném thử.”

 

Trước vẻ mặt mong chờ của anh Cố Cẩm nếm thử một miếng, Tư Lệ Đình kích động đến mức giống như một đứa trẻ đạt được ngôi sao khen ngợi.”

 

“Mùi vị thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.