Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 344



Chương 344:

 

“Tô Tô, chúng ta đến nhà rồi.” Tư Lệ Đình đặt có Cẩm xuống.

 

Bên ngoài căn nhà nhỏ bằng gỗ không phải là nơi gì xa hoa, nhưng bên trong lại được trang trí vô cùng tinh tế và ấm áp.

 

Không phải là biệt thự xa hoa, nhưng khắp nơi đều toát ra vẻ tinh tế.

 

Giống như đóa hoa khô bình thường bên trong chiếc bình sứ trắng, bên trong có rất nhiều món đồ do chính tay Tư Lệ Đình chọn mua.

 

Đây mới giống như một ngôi nhà, khắp nơi đều tràn ngập sự ấm áp.

 

Có Cẩm bước lên cầu thang bằng gỗ lên lầu, trên lầu cũng được trang trí theo phong cách thanh nhã, rèm cửa số màu trắng nhảy múa theo gió.

 

Cô đứng trước cửa sổ, gió biển thổi vào, màn đêm buông xuống làm cô không nhìn rõ được mặt biển.

 

Lúc này nghe thấy tiếng sóng biển trong lòng cô vô cùng bình yên, gió thỏi lên từng sợi tóc mai của cô.

 

Tư Lệ Đình ở phía sau ôm lấy eo cô: “Tô Tô, em thích chỗ này chứ?”

 

“Em rất thích, chú Ba, từ khi nào mà anh đã mua hòn đảo này vậy?”

 

“Sau khi em rời đi, trong một lần tình cờ anh đã phát hiện ra hòn đảo này, nhớ đến những lời anh đã từng nói, anh đã mua lại nơi này.

 

Nghĩ có một ngày chờ em trở về sẽ dẫn em đến đây ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, chờ đến khi chúng ta già đi, cũng sẽ nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển.”

 

Những lời ấm áp của anh từ đằng sau vọng lại, cảnh sắc tuyệt đẹp khiến lòng Cố Cảm cảm tháy tràn ngập sự dịu dàng.

 

Cô quay người ôm thấy người anh, chủ động đặt môi mình lên môi anh.

 

Tư Lệ Đình thuận thế ôm cô về phía giường, bóng hai người phủ lên tắm vải voan màu trắng bên giường.

 

Một đêm quyền luyến, lúc Có Cẩm tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, cô kêu một tiếng dịu dàng: “Chú Ba…”

 

Bên cạnh đã không thấy người đâu, ga nệm cũng lạnh toát, có thể thấy anh đã rời đi từ sớm.

 

Đa rất lâu rồi Có Cẩm chưa ngủ nướng, bình thường giờ.

 

này cô đã ở công ty từ lâu.

 

Cầu thang vọng lại tiếng bước chân, Tư Lệ Đình ăn mặc đơn giản, một chiếc áo T shirt màu trắng, một chiếc quần chín tấc và một đôi dép lào.

 

Ăn mặc còn đơn giản hơn cả ngày hôm qua, bình thường anh luôn mặc đồ vest, ngẫu nhiên thay đổi phong cách thiệt khiến người khác mở mang tầm mắt.

 

“Dậy rồi à? Vừa nãy anh bắt được con cá, bữa trưa hôm nay chắc sẽ có một bàn lớn thức ăn.”

 

“Chú Ba, đã muộn như vậy, em còn phải đến công ty.”

 

“Bảo bối, hôm nay là cuối tuần, anh đã bảo trợ lý Lâm thông báo với trợ lý của em rồi, chúng ta lâu ngày không gặp nhau, lẽ nào em không muốn ở bên cạnh riêng với anh sao?”

 

Cố Cẩm nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng được đó, đúng lúc em cũng nghĩ giống lời của chú Ba.”

 

“Trước tiên đi tắm rửa cái nào, trong tủ quần áo có đò của emá.”

 

Có Cẩm bước xuống giường, tìm được một chiếc váy liền từ trong tủ quần áo.

 

Cô thay xong quần áo bước ra, mái tóc dài xõa trên vai, trong lòng Tư Lệ Đình có chút hoài niệm.

 

Anh vẫn còn nhớ lần đầu cô bước từ cầu thang của nhà họ Đường bước xuống, khuôn mặt có vẻ thẹn thùng.

 

Lúc đó anh còn nghĩ trên đời này sao lại có cô gái thanh thuần đến như vậy?

 

Lúc đó anh chỉ muốn áp cô xuống dưới người thoải sức ức hiếp, muốn nhìn thấy trên khuôn mặt của cô có hay không biểu cảm khác.

 

Ai biết được cô gái nhỏ này lại từng bước từng bước đi vào trái tim anh, từ từ nảy mầm.

 

Đây là ngày là Cố Cảm nở nụ cười nhiều nhất, cô không cần tiếp tục đeo trên mình lớp ngụy trang.

 

Cô có thể thoải sức nô đùa chạy nhảy trên đảo, lúc chạng vạng cô ôm lấy cánh tay của Tư Lệ Đình: “Chú Ba, sau này sẽ trồng một số loại hoa chúng ta thích trên đảo có được không?”

 

“Em thích là được rồi.”

 

“Chỉ tiếc là em và anh đều rất bận, nếu không thì em thật sự muốn ở lại nơi này mười ngày nửa tháng.”

 

“Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, đợi chúng ta bận rộn xong, anh sẽ cùng em đến đây ở một thời gian, Tô Tô, em thật sự muốn làm diễn viên sao?”

 

Đến ngay cả Tư Lệ Đình cũng không ngờ có một ngày Cố Cẩm sẽ đi đóng phim.

 

*Em chỉ diễn cho vui thôi, nếu không món nợ mà Hoa Tình nợ em ai sẽ trả đây?”

 

Nhắc đến Hoa Tình Tư Lệ Đình nhíu chặt mày: “Tô Tô, nếu như em chỉ muốn đối phó Hoa Tình, anh…”

 

Nhưng Có Cẩm lại cười: “Chú Ba, thù phải do bản thân tự mình trả mới có ý nghĩa, chuyện này anh không cần nhúng tay vào đâu.”

 

“Được, anh sẽ không nhúng tay vào, anh xém nữa đã quên mắt chuyện em là thiên kim nhà họ Có.”

 

*Cho dù em là ai, thì em mãi mãi vẫn là Tô Tô của chú Ba.” Cố Cẩm tựa đầu vào lòng anh dịu dàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.