Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 359



Chương 359:

 

Không cần nói đến những thứ khác, ngay cả chỉ trả hai vạn tệ một ngày tiền thuốc men cũng không có.

 

Tô Mộng đến công ty của Đường Minh, trợ lý Chiêm vội vàng ngăn cô ta lại.

 

“Cô Tô, xin hãy dừng bước.”

 

Kể từ khi chuyện Tô Mộng mang thai giả bị bại lộ, Đường Minh đã nghiêm cắm cô ta xuất hiện bên cạnh anh ta.

 

“Trợ lý Chiêm, tôi có chuyện tìm Minh!”

 

Ngay từ đầu Đường Minh có tâm nhãn không đăng ký kết hôn cùng Tô Mộng, sự việc này đã chứng minh những gì anh ta làm là không sai.

 

Tô Mộng không hề mang thai con của anh ta, Tô Mộng ra tòa mà không có giấy đăng ký kết hôn cũng vô ích, cô ta không lấy được bắt kỳ tài sản nào của nhà họ Đường.

 

Không chỉ vậy, một khi tin tức mang thai giả của cô ta để hãm hại Đường Minh truyền ra ngoài, không biết Tô Mộng mình sẽ bị mắng như thế nào.

 

Đường Minh vì thể diện của nhà họ Đường mà không động vào cô ta, để cô ta tự sinh tự diệt, cô ta cũng không dám ồn ào.

 

Bây giờ nhà họ Tô gặp khó khăn, cô ta thực sự không còn cách nào khác là đến công ty của Đường Minh.

 

“Cô Tô, Đường tổng đang họp, e là không tiện gặp cô.”

 

Trợ lý Chiêm biết tính tình của người này, cũng không dám khiêu khích cô ta.

 

“Trợ lý Chiêm, đừng nói dối tôi, tôi biết anh ấy đang ở trong phòng làm việc, coi như tôi cầu xin anh, tôi có việc vô cùng gắp muồn gặp anh áy.”

 

Vẻ mặt trợ lý Chiêm khó xử, kể từ khi Tô Cẩm Khê qua đời, tính cách của Đường Minh trở nên rất lạnh nhạt, anh ta không muốn chọc tức người đó.

 

“Cô Tô, xin lỗi, Đường tổng không muồn gặp cô, néu để cô đi, Đường tổng trách tội xuống tôi gánh không nồi.”

 

Thực sự không còn cách nào, anh ta đành phải nói sự thật cho Tô Mộng.

 

Tô Mộng thấy thật sự không có cách nào, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu.

 

Cô ta kéo vạt áo của mình: “Trợ lý Chiêm, nếu anh không cho tôi gặp anh ấy, tôi sẽ kiện anh tội quáy rối tình dục.

 

Anh đừng quên, bây giờ những người khác vẫn nghĩ tôi là bà Đường thực sự, nếu để người khác nhìn thấy tôi và anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?”

 

Để có thể gặp được Đường Minh, Tô Mộng không tiếc bắt cứ giá nào.

 

Trợ lý Chiêm vội vàng quay đi, không ngờ Tô Mộng lại dùng thủ đoạn này.

 

“Cô Tô, cô thật sự làm tôi khó xử.”

 

“Tôi có lý do cần thiết phải gặp anh ấy.” Tô Mộng đã trải qua những cú sốc đó, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi đã thay đổi thành một người khác.

 

Bây giờ cô ta chỉ muốn gia đình bình an vô sự, nào còn như đại tiểu thư kiêu ngạo như trước đâu.

 

Trợ lý Chiêm không còn cách nào khác đành để cô ta đi: “Đường tổng đang ở trong phòng làm việc.”

 

Tô Mộng chạy vào văn phòng của Đường Minh, Đường Minh đang xem các tin tức khác nhau.

 

Người phụ nữ giống Tô Cẩm Khê thực sự tên là Erlena, cô ấy là nữ chính của một bộ phim sắp quay.

 

Anh ta cũng xem lại màn Tư Lệ Đình nói ra những lời hùng hồn trong bữa tiệc tối, cùng với sự kiện chiếc nhẫn giá trên trời.

 

Mỗi ngày anh ta theo dõi tin tức của người mới, anh ta không tìm thây bât kỳ tin tức nào về cô ây ngoại trừ việc xuất hiện trong bữa tiệc tối.

 

Thậm chí Đường Minh đã cho người đi điều tra về lai lịch của cô, quá khứ của cô cũng trống rỗng.

 

Không ai có quá khứ trống rỗng, chỉ có một lý do duy nhát, cô ấy có tình giấu đi.

 

Thân phận của cô ấy không đơn giản, nếu không anh ta sẽ không không tìm ra bắt cứ thứ gì.

 

Hơn nữa, nhiều tin đồn cho rằng cô ấy có quan hệ với đạo diễn Nam Cung, cho nên mới dễ dàng nhận được vai nữ chính.

 

Một tay Đường Minh cầm điều thuốc, tay kia cầm chuột chăm chú quan sát, anh ta đã đọc những bài báo chí này không biết bao nhiêu lần.

 

Của bị đầy ra, Tô Mộng xông vào.

 

Vừa nhìn thấy Tô Mộng sắc mặt Đường Minh lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đến đây làm gì? Cô 1Ù Một tiếng cô Tô trực tiếp vạch ra quan hệ giữa hai người, Tô Mộng đè nén bắt mãn trong lòng.

 

“Minh, em biết anh không muốn gặp em, nhưng bây giờ ngoài anh ra em không còn lựa chọn nào khác, em…”

 

Đương nhiên Đường Minh biết hôm nay tại sao cô ta lại tới đây, anh ta nhả ra một vòng khói, thờ ơ nói: “Nếu là chuyện của nhà họ Quách, cô không cần phải lên tiếng.”

 

“Minh, em biết nhà họ Đường có một số thế lực. Ông ngoại của em đã già rồi, nếu thật sự ngồi tù, ông ấy sẽ không thể cầm cự được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.