Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 38: Hôn Tôi





Tô Cẩm Khê bị dọa đến tái mặt, Tư Lệ Đình thì như không có chuyện gì: “Bọn họ tới thì có sao?” Tay vẫn không dừng.

“Lệ Đình, cho dù chú có thích tôi hay không, nếu bị người nhà họ Đường nhìn thấy chúng ta trong cái bộ dạng này thì cũng không hay! Đứng dậy đi.

” Tô Cẳm Khê căng thẳng muốn chết.

Tư Lệ Đình nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô cũng không muốn rời đi, trái lại còn vô cùng thân thiết cắn vành tai của cô.

“Nhà họ Đường? Em nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?” Cô càng lo lắng, anh càng thích thú.

“Tôi không biết chú và nhà họ Đường có thù hẳn gì, nhưng tôi khác chú, dù cho tôi không quan tâm danh tiếng của mình cũng không thể không quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Tô, Lệ Đình, tôi xin chú.


Lâm Vận đứng một bên nhìn cũng sốt ruột: “Còn một phút, ông chủ, đi thôi, nếu không sẽ khó giải thích với nhà họ Đường.


Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, khóe miệng Tư Lệ Đình cười tươi: “Muốn tôi đi cũng được, nhưng tôi muốn một điều kiện!”
Tô Cẩm Khê vừa vội vừa tức: “Chú muốn cái gì?”
“Hôn tôi.


Tô Cảm Khê nhanh chóng hôn lên má anh một cái: “Như vậy được chưa?”
“ở đây.

” Tư Lệ Đình chỉ chỉ môi của mình.

Mặc dù hai người đã từng tiếp xúc da thịt, nhưng người chủ động luôn là anh, mặc dù cô gái nhỏ trông rất đáng thương và hấp dẫn, nhưng néu cô chủ động sẽ cảm thấy thế nào?
Chưa nghĩ xong thì cô đã hôn anh, bị người khác hôn, cảm giác khiến anh run lên, toàn thân như bị điện giật.

Tô Cảm Khê đang muốn buông ra, nhưng Tư Lệ Đình đã ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô lại và hôn sâu hơn.


Rõ ràng đang lúc gấp gáp như vậy mà anh vẫn nhàn hạ thoải mái như vậy, Tô Cẩm Khê sốt ruột, tay không ngừng đẩy ngực anh.

“Xin hỏi Tô Cầm Khê ở phòng nào?” Giọng nói của Đường Minh vang lên bên tai.

“Cô Tô đang ở phòng bệnh đó.


Tô Cảm Khê đầy Tư Lệ Đình ra: “Chú mau đi đi.


Tư Lệ Đình bắt đắc dĩ: “Bây giờ đi cũng không kịp.


Tô Cẩm Khê vội vàng đẩy anh vào nhà vệ sinh: “Tôi mặc kệ, nếu chú đi ra, tôi sẽ nhảy lầu đó.


“Em uy hiếp tôi?”
“Lệ Đình, coi như tôi cầu xin chú.

” Tô Cẩm Khê yếu thế nói.

“Ngoan, tôi tha cho em lần này.

” Tư Lệ Đình hôn nhẹ lên môi cô.

Vừa đẩy anh vào nhà vệ sinh, Tô Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp về giường nghỉ ngơi đã nghe thấy giọng nói của Đường Minh.

“Cẩm Khê, em không sao chứ?”
Tô Cẩm Khê quệt mồ hôi trên trán: “Tôi không sao.


“Em mới phẫu thuật hôm qua, phải nghỉ ngơi thật tốt chứ?”
Đường Minh thấy cô đi chân trần, trên mặt còn có mồ hôi, sắc mặt tái nhọợt.

“Khê Khê, mau nằm xuống đi.

” Bà Đường đi vào, vội vàng đỡ Tô Cảm Khê nằm xuống.

“Vết thương còn đau không?” Đường Minh áy náy hỏi.

Vốn có chút đau, nhưng vừa bị hù dọa một phen nên cô cũng không còn cảm giác: “Không đau.


“Con thật là, phải xem vợ là chuyện trọng đại chứ.

Nếu Khê Khê có chuyện gì, để xem mẹ xử con, cư nhiên lại bỏ vợ mà chạy đi.


Trong lòng bà Đường biết rất rõ, chắc chắn là do con bé Bạch Tiểu Vũ kia, nếu không thì làm sao Đường Minh lại bất chấp bỏ mặt Tô Cẩm Khê như vậy?
“Mẹ, con biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa.

” Từ hôm qua tới giờ, Đường Minh không ngủ được, anh ta không biết Tô Cẩm Khê đã xảy ra chuyện gì, mà thiết bị theo dõi cũng đã hư, anh ta có điều khiển cũng không được.


Bà Đường đứng bên cạnh Tô Cẩm Khê: “Nếu con còn dám coi thường Khê Khê, mẹ sẽ không bỏ qua cho con, có một cô vợ tốt như vậy mà không biết yêu thương.


Tô Cẩm Khê rất có thiện cảm với bà Đường, mặc dù trước đó hai người cũng không gặp nhau, đến nhà họ Đường cũng không được máy ngày, nhưng cô lại có cảm giác vô cùng âm áp.

“Mẹ, không sao đâu, là con không nói với anh Minh là con bị bệnh.

Lúc đến bệnh viện con cũng chỉ nghĩ nó là cơn đau bình thường thôi, anh Minh bận nhiều việc như vậy, không nên vì chuyện này mà bận lòng.


Bà Đường nghe cô nói như vậy lại càng đau lòng: “Khê Khê, con không nên thông cảm cho nó, cần nũng nịu thì nũng nịu, phải để cho nó chăm sóc con.


“Mẹ, sau này con sẽ chăm sóc Cẩm Khê thật tốt, mẹ không cần lo lắng.

” Đường Minh biết mình đã sai.

Ông Đường thấy Tô Cẩm Khê cũng không có sao, lúc này mới yên tâm: “Được rồi, được rồi, nếu không có chuyện gì cũng đừng trách Minh nữa, là đàn ông đương nhiên phải coi trọng sự nghiệp hơn chứ, rất hiếm có người vợ nào biết thông cảm như vậy.


Bà Đường muốn đáp lại vài câu, nhưng có Tô Cẩm Khê ở đó nên cũng không tiện: “Cảm Khê, con nghỉ ngơi cho tốt, có gì thì kêu Minh nó đi làm, mẹ và ba lát nữa phải tham dự một quỹ sự kiện, tốt nay sẽ quay lại thăm con.


Nghe được hai người sẽ rời khỏi, Tô Cẩm Khê cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều: “Được, có anh Minh ở đây, hai người cứ yên tâm đi.


Trước khi đi bà Đường có nói với Đường Minh vài câu, đến lúc hai người rời khỏi thì Tô Cảm Khê thở phào nhẹ nhõm.

“Giám đốc Đường, không còn sớm nữa, anh đi làm đi, có người chăm sóc tôi rồi, tôi…”
“Em không muốn gặp tôi?” Đường Minh không thích Tô Cắm Khê cứ đuổi anh ta đi.

Tô Cẩm Khê thấy Đường Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Giám đốc Đường, không phải vậy, tôi sợ cô Bạch hiểu lầm.


Đường Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cầm Khê đang luống cuống giải thích, tối hôm qua cô đau như vậy mà vẫn để anh ta đi, cô không quan tâm bản thân của mình như vậy sao?
Trước đây Đường Minh vẫn lo lắng người phụ nữ anh tìm được sẽ dính lấy anh, thậm chí còn nhân cơ hội trở thành bà Đường.

Ai biết được anh ta vẫn chưa xa lánh cô, Tô Cẩm Khê đã xa lánh anh ta trước.


Điện thoại di động của Tô Cẩm Khê vang lên, cô nhìn qua thì thấy tin nhắn của Tư Lệ Đình.

“Bây giò nói chuyện hủy bỏ hợp đồng đi, nếu em không nói, tôi sẽ ra nói.

” Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp.

Tô Cẩm Khê nhìn Đường Minh: “Giám đốc Đường, trước đây tôi từng để cập với anh một chuyện, chúng ta cứ như vậy cũng không ổn.

Hợp đồng phải có thời hạn, đến lúc đó có thể sẽ không êm xuôi, có thể tôi sẽ trở thành một người phụ nữ xấu.

Như vậy anh sẽ giả vờ không muốn kết hôn nữa, cô chú cũng không bắt anh kết hôn.


Đến lý do cô cũng nghĩ rồi, rõ ràng đây là giao ước của hai người, nhưng lúc cô nói thì anh ta lại thấy khó chịu.

“Vậy còn em?”
“Tôi?” Tô Cảm Khê có chút không rõ ý của anh ta.

“Biến em thành một người xấu, em là con gái, không sợ sẽ không có người lấy sao?” Đường Minh không vui.

“Chuyện đó sau này hãy nói.


Đường Minh muốn từ chối, nhưng anh ta cũng không có lý do gì để từ chối, bản thân anh ta cũng không thể để cô diễn kịch với mình mãi.

“Một năm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.