Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 381



Chương 381:

 

Chân mày của Nam Cung Mặc nhíu sâu hơn: “Không được, cảnh quay tối nay là cảnh quan trọng, nữ chính vì muốn cứu cha mình mà sẵn sàng hiền thân.

 

Lúc này nàng vẫn chưa yêu hoàng thượng, trong lòng vẫn còn cất giấu tình yêu với người yêu cũ, để cho nàng tình nguyện hiến thân, trong lòng nàng rất rối rắm.

 

Cảnh này không những không thể xóa mà còn phải diễn thật tốt, cảnh này bao hàm rất nhiều cảm xúc.

 

Cảm giác tội lỗi với người trong lòng, trách nhiệm với gia đình, cảm giác ngây ngô của thiếu nữ, cùng với mâu thuẫn phải phục vụ hoàng thượng nhưng lòng lại không muốn.”

 

Cố Cẩm cắn môi không nói gì, sắc mặt Nam Cung xanh mét: “Em là người chủ động xin vai nữ chính, anh không quan tâm em là vì cái gì.

 

Nếu em đã nhận vai này thì hãy diễn tốt cho anh, đây không phải là nơi để em chơi đùa.”

 

Nam Cung nghiêm túc như vậy quả nhiên như những gì Triệu Lạp đã nói, Triệu Lạp vội vàng chạy qua giải hoà.

 

“Đạo diễn, cô chủ chưa từng đóng phim, hơn nữa đây là cảnh giường chiếu, còn không có chuyển cảnh.

 

Đừng nói là cô chủ, khó có ai có thể chấp nhận được, anh bình tĩnh một chút.”

 

Con tức của Nam Cung đã lên, anh ấy không kiềm chế được, nghe thấy lời của Triệu Lạp sự tức giận của anh ấy mới tiêu tan không ít.

 

Giọng điệu của anh ấy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tiểu tổ tông của anh, lúc trước là em muốn vai diễn này, em nên xem xét những vân đê này.

 

Anh biết em có một số lưu ý, không nên lộ sẽ không để lộ, cảnh quan trọng cũng có thể tá vị.

 

Bây giò bên trên rất khắt khe, dù em rất muốn làm anh cũng không dám quay, quay xong cũng phải cắt.”

 

Có Cẩm tức giận liếc nhìn anh ấy: “Ai muốn làm thật?”

 

“Anh anh anh là anh được chưa, Giản Vân sắp tới rồi, lát nữa anh sẽ dùng nhân vật thật để em diễn thử.

 

Anh là một người đàn ông trưởng thành còn không cảm thấy gì, em thả lỏng đi, anh gài bẫy ai thì gài sẽ gài bẫy em.” Nam Cung Mặc chu đáo nói.

 

“Em biết rồi.”

 

“Anh đến phim trường trước, em nghỉ ngơi đi lát nữa rồi qua.”

 

Nam Cung Mặc lại vội vàng rời đi, Cố Cẩm thở dài ngao ngán, thôi, cũng chỉ là một cảnh quay, không phải làm thật.

 

“Cô chủ, tôi sẽ pha cho cô một ly cà phê để xoa dịu tâm ấy tâm trạng cô không được tốt, Triệu Lạp xoay người đi ra ngoài.

 

Một ly nước được đưa tới trước mặt Có Cảm, Cố Cẩm đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Cô đưa vào miệng mà không hề nghĩ ngợi gì ‘rít…” Cô bị bỏng nhe răng trợn mắt.

 

“Vẫn ngốc như vậy, không phân biệt được nước lạnh và nước nóng sao?” Một giọng nói hài hước vang lên trên đầu cô.

 

Khi nghe thấy giọng nói này Cố Cẩm đột nhiên ngẳng đầu lên, cô bắt gặp một đôi mắt đang cười.

 

Anh ấy cúi người xuống, một tay chống tay ghé, một tay đặt lên môi Cố Cẩm: “Đau không?”

 

“Vẫn, vẫn tốt.”

 

“Anh vẫn còn nhớ năm thi tuyển sinh đại học, để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, các bạn trong lớp đã lấy cho em một cốc nước nóng, em lại coi nó là nước lạnh.

 

Lúc đó nóng quá em đã buông lỏng cốc nước, làm ướt giấy kiểm tra, em vừa chật vật vừa hoảng hốt.”

 

Tất nhiên Cố Cẩm nhớ sự việc đó, cô vội vàng dọn dẹp bàn, hoảng sợ đối mặt với người bên ngoài cửa sổ.

 

Giản Vân đứng trên hành lang, nhìn thấy toàn bộ quá trình, khuôn mặt cô đỏ bừng vì xáu hổ, nhưng Giản Vân lại nhéếch môi cười.

 

Tuổi trẻ ngây ngô như vậy, anh ấy mặc áo sơ mi trắng, nụ cười ấy đã mê hoặc cô.

 

“Anh Giản, tôi đã nói tôi không phải là Tô Cẩm Khê, tôi không quan tâm đến chuyện của cô ấy.”

 

Anh đối diện với ánh mắt bướng bỉnh của cô, giống như: trước kia khi có bảng điểm, mỗi lần cô đều không phục mình.

 

Cô sẽ nhìn mình với ánh mắt như vậy, đe dọa rằng lần sau cô sẽ thắng.

 

Anh ấy không rời đi, mà nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.

 

“Cẩm Khê, em không cần phải giả vờ, cho dù một người thay đổi thế nào, ánh mắt của cô ấy cũng không thể thay đổi.

 

năm qua điều gì đã xảy ra với rồi tái sinh, nhưng anh biết, em Anh không biết trong mội em, vì sao em lại giả chế là Tô Cẩm Khê.”

 

“Tôi không phải! Anh Giản, làm ơn đừng có ý nghĩ kỳ lạ như vậy nữa, Tô Cẩm Khê đã chết.”

 

Cố Cẩm không ngờ Giản Cân lại chắc chắn về thân phận của mình như vậy.

 

“Phải hay không phải không quan trọng, quan trọng là tối nay có cảnh giường chiếu. Bạn học Tiểu Ngải, chúng ta có nên diễn tập trước không?” Biểu cảm trên mặt Giản Vân đột nhiên trở nên xấu xa, anh ấy từ từ nghiêng người đến gần Có Cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.