Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 393-395



Chương 393:

 

Cho dù cô và Nam Cung Mặc có chút giao tình nhưng cô cũng không hề làm màu như vậy, tranh thủ thời gian đến.

 

Lần này Chu Lê tính nhầm rồi, ngay từ lúc bắt đầu Cố Cẩm đã biết hậu quả sẽ như thế này.

 

Cô đã quá hiểu con người Nam Cung Mặc, nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Chu Lê, cô cũng không nói lời nào nhắc nhở cô ta.

 

Nếu như có những người tìm không được vị trí của mình, vậy thì cô sẽ cho người tìm giúp cho Chu Lê, tính toán như ý của Chu Lê lần này đã tính sai rồi.

 

Có những diễn viên đình đám địa vị ở trong đoàn làm phim vô cùng cao, cho dù là đạo diễn cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ.

 

Chu Lê cố ý làm màu, mục đích là muốn ra oai với mọi người.

 

Nhưng cô ta tính thế nào cũng không tính ra được cảnh tượng nỗi điên của cậu chủ Nam Cung này.

 

Lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng tạm ổn, nhưng đầu tóc vẫn chưa làm xong.

 

Công Dương ba lần đến thúc giục, cô ta vẫn ung dung chỉ lên má mình: “Chỗ mình hồng một chút.”

 

Dương Công nhìn thấy dáng vẻ ung dung của cô ta, cảm thấy giống như hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội.

 

*Cô Chu Lêm đạo diễn đã nói, nếu như trong vòng ba phút không nhìn thấy cô, anh ấy sẽ để cô…”

 

“Để tôi làm sao?” Chu Lê nhìn về phía Dương Công.

 

Dương Công cũng không dám nói những lời đắc tội cô ta, nhưng chính miệng đạo diễn ra nói anh còn có thể làm sao nữa?

 

“Chuyện này… Đạo diễn nói nếu như không nhìn thấy cô, sẽ để cho cô rời khỏi đoàn phim.”

 

Cậu ta nói vẫn còn khá nhã nhặn, không hề dùng giọng điệu nguyên mẫu của Nam Cung Mặc.

 

Chu Lê vừa nghe đã có chút hoang mang, Mạnh Linh cũng trở nên vội vàng.

 

“Chị Lê Nhi, lúc trước em đã từng nghe đạo diễn Nam Cung trước giờ nói một là một, diễn viên chính của bộ phim trước đã từng bị anh ta đổi, em thấy…”

 

Chu Lê cũng nhớ đến chuyện này, lúc đó cô ta mới bước vào nghề, nhưng cũng đã nghe nói diễn viên chính đó làm đạo diễn Nam Cung ni giận.

 

Lúc đó bộ phim đã quay được một phần, nhưng một câu hủy của đạo diễn Nam Cung đã hủy vai của cô ta Bản thân cô ta lựa chọn làm một diễn viên nhỏ không tên tuổi, ai biết sau khi phim được công chiếu diễn viên nhỏ như cô sẽ được ni tiếng.

 

Lại bị đạo diễn Nam Cung hủy vai khiến ruột gan của cô ta ân hận không thôi, cô ta hận bản thân tại sao lại khiến cho đạo diễn nỏi giận.

 

Chu Lê muốn tiếp tục làm màu, nhưng lại không nghĩ đến việc bản thân đã tự chặt đứt tương lai của mình.

 

Đến cả nữ chính mà Nam Cung Mặc còn dám đổi, nói gì đến nữ chính thứ như cô.

 

Nghĩ đến đây cô ta vội vàng đứng dậy: “Đi đến trường quay nào.”

 

Hoa Tình ở bên cạnh cười vô cùng vui vẻ: “Dô, không phải chị Chu trời không sợ đất không sợ, trời mà có sập thì cũng có người chống lưng cho chị sao.

 

Sao nào, cũng có chuyện khiến chị sợ đấy sao?”

 

Chu Lê trừng mắt nhìn cô ta đầy cay nghiệt, nhưng cô cũng lời đôi co với cô ta, bây giờ vỗ về Nam Cung mới là chuyện quan trọng.

 

Cố Cẩm luyện tập có chút mệt nên ngồi cạnh bên cạnh Nam Cung Mặc, cô ngắm nghía móng tay của mình cất giọng hời hợt hỏi: “Nếu như hai phút nữa cô ta không đến, anh thật sự sẽ hủy bỏ vai diễn của cô ta sao?”

 

Nam Cung Mặc vẫn chưa hả giận: “Em cảm thấy anh giống người thích đùa sao?”

 

Cố Cẩm nhìn khuôn mặt của anh, chìa tay ra kéo kéo: “Anh đừng có mà nghiêm khắc như vậy, như thế thì chẳng giếng Nam Cung chút nào, giận một người không liên quan như thế, đáng sao?”

 

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngây người ra, cô gái này thật sự quá to gan, vậy mà lại dám véo má của đạo diễn, cô ta không muốn sống nữa sao.

 

Đạo diễn Nam Cung vốn đang nổi giận đùng đùng, mà người phụ nữ này vậy mà lại đám véo má của anh ta.

 

Ngay cả Cố Cẩm cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh thay cho Cố Cảm, tính cách của đạo diễn Nam Cung trước giờ luôn không tốt, lần này há không phải đang châm dầu vào lửa Sao.

 

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không dám thở mạnh, chăm chú nhìn phản ứng của Nam Cung Mặc.

 

Nhưng chỉ thấy Nam Cung Mặc véo nhẹ mũi của Cố Cẩm: “Nếu đổi lại là tôi, tôi không tức giận à?”

 

*Cho dù tức giận thì cũng nên tức giận cái đáng, cái không đáng thì đừng nên tức giận, hà tất gì phải khiến bản thân khó chịu? Nào, cười một cái nào.”

 

Hành động qua lại của người giống như đôi tình nhân, xtôi ra chuyện gì đến chỗ Elena đầu trở thành ngoại lệ.

 

Cơn tức của Nam Cung Mặc trong phút chốc tiêu biến, còn mở nụ bắt đắc dĩ.

 

“Như thế được chưa?”

 

“Mặc dù cười hơi xấu một chút, nhưng vẫn tốt hơn là nổi giận.”


Chương 394:


 


Trước mặt của Có Cẩm, Nam Cung Mặc giống như một chút chó nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, cô nói gì thì anh ta sẽ làm theo như vậy.


 


Giản Quân nhìn hành động của hai người, ánh mắt hiện lên vẻ trầm mặc.


 


Lễ nào môi quan hệ giữa cô và Nam Cung Mặc là giông như lời đồn?


 


Chính vào lúc này, một giọng nói nũng nịu vang lên: “Đạo diễn, Lê Nhi đến muộn, mong đạo diễn tha lỗi.”


 


Rất nhanh một dáng người yêu kiều bước đến trước mặt Nam Cung, cô ta nắm lấy cổ áo của Nam Cung xin tha thứ.


 


*Xin lỗi đạo diễn, lớp trang điểm với trang phục bộ phim cung đầu này khá phức tạp, tôi đã làm lỡ thời gian của mọi người, mong đạo diễn tha thứ.”


 


Con giận vừa mới tan biến của Nam Cung Mặc trong phút chốc dâng trào: “Ai cho cho cô cái gan dám đụng vào.


 


người tôi!”


 


Cố Cẩm đã quên mát thói quen của Nam Cung Mặc, ngoài những người mà anh ấy cho phép ra, những người khác ai đụng vào người anh ấy đều thấy khó chịu.


 


Sắc mặt Chu Lê vô cùng khó coi, Nam Cung Mặc vậy mà lại ở trước mặt nhiều người như vậy không để lại cho cô ta một chút mặt mũi nào.


 


Cô ta khó khăn lắm mới lợi dụng mối quan hệ của Tư Lệ Đình để có được bộ phim này, trong lòng Chu Lê còn muốn tiếp tục diễn.


 


Cho dù trong lòng cô ta vô cùng bực tức nhưng ngoài mặt vẫn phải nhận lỗi: “Đạo diễn, xin lỗi anh, tôi xin lỗi anh…”


 


*Cô nói thời gian gấp rút, tại sao cùng trang điểm như nhau, cùng mặc trang phục như nhau mà cô ấy có thể đến đúng giờ mà cô lại không, uỗổng cho cô là diễn viên lâu năm, vậy mà lại không hề chuyên nghiệp một chút nào.


 


Mọi người trong đoàn làm phim đang chờ cô, người phụ trách ánh sáng, người phụ trách quay phim, Dương Công…


 


Nếu như cô muốn làm màu ở chỗ này của tôi thì tranh thủ cút sớm cho tôi, tôi đây không rảnh để nuông chiều các cô như vậy.


 


Cóc ba chân thì khó tìm chứ diễn viên hai chân như cô thì ngoài đường có đây, cô không muốn diễn thì vẫn có người khác muốn diễn.”


 


Chu Lê bị anh ta mắng đến toát cả mồ hôi hột, những người khác người nào người nấy đều nom nốp lo sợ, cơn giận này của đạo diễn Nam Cung không giống như là tức giận bình thường.


 


Nếu như là người mới gặp phải tình huống này e rằng đã bị anh ta mắng đến mức khóc òa lên từ lâu, Chu Lê cũng tính là diễn viên hạng tháp mò mẫm leo lên đến vị trí này.


 


Mặc dù khó chịu, nhưng cô ta cũng biết cơn giận của Nam Cung Mặc đã đến cực điểm.


 


Đây không phải là lúc cô ta yêu đuối, cô ta vội vàng xuống nước.


 


*Đạo diễn Nam Cung, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, tôi muốn diễn tiếp.”


 


*Nếu như cô muốn diễn thì phải diễn thật tốt cho tôi, tôi cho cô mười phút để chỉnh lại phục trang, đúng mười phút sau bắt đầu quay, nếu như cô còn không chuẩn bị xong vậy hãy kêu người khác đến diễn.”


 


“Vâng thưa đạo diễn.” Chu Lê cũng không nói thêm lời nào, vội vàng tìm đến thợ làm tóc bảo họ chỉnh lại tóc cho cô ta.


 


“Nhanh, nhanh một chút đi, cô không nghe đạo diễn chỉ cho mười phút thôi sao.” Mạnh Linh ở bên cạnh vô cùng vội vã, luôn thúc giục thợ trang điểm.


 


Lúc này Triệu Lạp vô cùng khâm phục khả năng tính trước như thần của Cố Cẩm, ngay từ đầu cô đã chú ý đến việc nắm bắt thời gian.


 


Tầm mặt của mọi người xung quanh hướng về phía Chu Lê, mọi người đều đang xem trò vui của cô ta.


 


Lại nhìn về một diễn viên chính khác, thần thần bí bí không biết đang nói chuyện gì với đạo diễn mà hai người ai nây đều nói cười vui vẻ.


 


Chỉ là nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cho rằng Chu Lê là lính mới, còn Có Cẩm mời là diễn viên gạo cội.


 


Nam Cung Cẩm canh chuẩn thời gian: “Đã xong mười phút.”


 


Chu Lê đeo đôi bông tai lên: “Đạo diễn, tôi xong rồi.”


 


“Được, vậy bắt đầu quay.”


 


Nam Cung Mặc không hề ngó ngàng gì đến cô ta, Chu Lê vội vang sửa sang lại trang phục của mình, mười phút này cô ta còn căng thẳng hơn lúc trước.


 


Cô ta cảm thấy câu nói lúc nãy của Nam Cung Mặc tuyệt đối không phải là nói chơi chơi, nếu như trong vòng mười phút không chuẩn bị xong, nhất định cô ta sẽ cắt mất đường sống của mình.


 


Bản thân cô ta khó khăn lắm mới có được vai diễn này, cô ta còn đang chờ đến ngày dựa vào độ nỏi tiếng của bộ phim này mà nâng cao giá trị, nên tuyệt đối khống thể để vai diễn này cho người khác.


 


Cố Cẩm thản nhiên đứng dậy, cảnh quay này là cảnh mà nữ chính và nữ thứ hai vào cung được vài tháng, Có Cảm bởi vì chậm trễ việc thị tẩm cho nên trước mắt chỉ là một mỹ nhân.


 


Mà nữ thứ được Chu Lê thủ vai đã được thị tẩm, có địa vị cao hơn Cố Cẩm một bậc, đã được phong thành quý nhân.


 


Trước khi hai người nhập cung là chị em tốt của nhua, sau khi vào cung tình cảm chị em dần dần thay đổi.


Chương 395:


 


Nữ thứ biết dung mạo, trí tuệ của nữ chính hơn cô ta rất nhiều, nếu như cô thật sự muốn tranh sủng, thì bản thân cô ta khó mà có thể thắng được.


 


Có điều trong lòng nữ chính luôn cất chứa hình bóng của người mà cô yêu, vì thế đã chọc giận hoàng thương, khiến cho hoàng thượng một tháng trời không triệu khiến cô một lần.


 


Trong lòng nữ thứ vô cùng vui vẻ, mặc dù cô ta lo lắng chuyện này sẽ khéo dài không được lâu, bên ngoài vẫn tỏ ra hai người vẫn là chị em tốt của nhau, nhưng trong lòng đã có sự thay đổi.


 


Cảnh quay này là cảnh mà hai người họ cùng đến ngự.


 


hoa viên ngắm hoa, gặp được quý phi, bị quý phi trách tội.


 


Chu Lê đã có tính toán, luôn đứng ở góc đẹp nhất của máy quay, còn Cố Cẩm chỉ được quay một bên mặt vào bóng lưng.


 


Nam Cung Cố nhíu mày, Cố Cẩm mới là nữ chính, chẳng lẽ Chu Lê lại không biết vị trí mà cô ta nên đứng, những gì mà anh ta dạy cô ta đã quên hết rồi sao?


 


Có Cẩm sao lại không biết tính toán của Chu Lê, diễn viên lâu năm đúng là khác, thích đi chiếm góc quay.


 


Ngoài mặt vẫn đang diễn, nhưng bên trong lại đang vô cùng căm phẫn.


 


Có Cẩm từ từ đi theo bên cạnh Chu Lê, giả vờ như không biết hành động của cô ta.


 


“Muội muội, muội nhìn xem bông hoa bên kia thật đẹp.”


 


“Tỷ tỷ thích bông hoa đó sao? Muội muội hái giúp tỷ vào bông mang về cắm vào bình để ngắm nha.”


 


“Muội muội cẩn thận đó, đừng để cho gai của hoa đâm vào tay.” Chu Lê bước đến kéo Cố Cẩm.


 


Vốn cảnh quay này là Cố Cẩm bị trượt ngã được Chu Lê đến đỡ, nhưng lại làm kinh động đến quý phi.


 


*A, tỷ tỷ.” Cố Cảm trượt chân vào bụi hoa hồng, vốn phải đến dìu cô nhưng ngón tay của Chu Lê không hề động đậy.


 


May mà cú ngã này của cô không ảnh hưởng đến cơ thẻ, nếu như mặt mà bị gai hoa đâm vào thì sẽ thành chuyện rắc rồi.


 


Có Cẩm từ lâu đã đoán cô ta sẽ làm như thế này, cô nắm chặt lấy thắt lưng của Chu Lê.


 


Chu Lê không ngờ Có Cẩm lại nắm thất lưng của mình thế này, mà sức của cô lại mạnh hơn so với trong tưởng tượng của cô ta.


 


*Ap”


 


Chu Lê bị Cố Cẩm kéo theo, hai người ngã vào bụi hoa.


 


Cố Cẩm nhờ Chu Lê làm nệm nên không hề bị thương, còn Chu Lê thì không được thoải mái như vậy.


 


Mặc dù trang phục dày, nhưng cánh tay lộ ra cô ta đã bị gai hoa đâm trúng.


 


Các trợ lý vội vàng chạy đến: “Cô chủ, cô không sao chứ?”


 


“Tôi không sao.” Có Cẩm đứng dậy chỉnh lại quần áo, hơn một năm ở nước Mỹ, thứ mà học nhiều nhất chính là làm sao bảo vệ bản thân khỏi tình huống nguy hiểm.


 


Chu Lê đã bị gai nhọn đâm một mớ: “A, đau quá.”


 


“Chị Lê Nhi, chị chảy máu rồi kìa!”


 


Chu Lê đầu tóc rối bời, xông thẳng đến trước mặt Cố Cẩm: “Elena, sao cô lại có thể độc ác đến mức này!”


 


*Tôi độc 4? Cô Chu à, tôi chỉ là diễn theo kịch bản mà thôi, kịch bản vốn ghi rõ là cô sẽ kéo tôi dậy không phải sao?


 


Nếu như không phải cô Chu đây buông tay, thì sao tôi có thể túm lấy được thắt lưng của cô?”


 


Lần này Chu Lê trộm gà không được mà còn mắt nắm thóc, vốn cô ta nghĩ sẽ khiến cho mặt của Cố Cảm bị gai hoa hồng đâm, ai ngờ cuối cùng người bị đâm lại là cô ta.


 


“Cô… cô thật độc ác!” Chu Lê đau khổ nói không nên lời.


 


Nam Cung Mặc nhìn thấy rất rõ, nếu như không phải Chu Lê ra tay độc ác trước, thì Cố Cẩm cũng sẽ không làm như thế.


 


Nhìn vẻ mặt của Cố Cẩm, trong lòng anh ta đột nhiên có một cảm giác, chẳng lẽ từ lâu cô đã tính được Chu Lê sẽ hại mình, nên mới không quan tâm đến góc quay.


 


Nếu như xảy ra chuyện, cảnh quay này được quay lại một lần nữa, cô đứng ở đâu mà không được?


 


Nếu thật là như vậy, vậy người phụ nữ này lòng dạ cũng rất nham hiểm.


 


Nam Cung Mặc nhìn Chu Lê một cách lạnh lùng: “Cô đi băng bó vệt thương đi.”


 


“Đạo diễn Nam Cung, vừa nãy anh đã thấy rồi, là cô ta kéo tôi xuống.” Chu Lê không quan tâm đến vét thương, cố gắng nói lý.


 


“Chu Lê, là cô không kéo chặt tôi.”


 


“Đạo diễn, tay tôi bị trơn.”


 


“Cô bị trơn tay thì cô ấy trong lúc cấp bách xảy ra phản ứng tự vệ, nếu như cô kéo chặt lấy cô ây thì chuyện này sẽ không xảy ra.


 


Bây giờ cô mau đi băng bó vết thương lại đi, hôm nay cảnh quay này mà không quay xong thì không ai được đi cả! Nếu như cô còn kéo dài thời gian, hậu quả tự mình gánh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.