Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 398



Chương 398:

 

Mặc kệ vết thương đang rất đau của mình, Chu Lê vội vàng đứng dậy nói: “Đạo diễn Nam Cung, tôi có thể diễn, anh đừng có thay người.”

 

“Vậy còn chuyện băng bó vết thương…”

 

“Không băng nữa, nói gì tôi cũng sẽ không băng nữa, thế này cũng rất được.” Chu Lê vội vàng thay đổi thái độ.

 

“Vậy thì tốt, Chu Lê, tôi cho cô tiếp cơ hội lần này, cô nên nhớ, tính khí của tôi không được tốt cho lắm.

 

Chuyện không quá lớn, bởi vì cô mà đã làm lỡ không ít thời gian, nếu như cô còn làm lỡ thời gian, thì hậu quả tự mình chịu!”

 

“Vâng vâng vâng, đạo diễn Nam Cung, tôi biết mình sai rồi.” Chu Lê vội vàng thúc giục người khác nhanh chóng cằm máu cho cô ta.

 

Một đám người vội vàng cầm máu, chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho cô.

 

“Chị Lê Nhi, chị nhớ kỹ tay chị vừa mới được cầm máu, không được đụng quá mạnh vào thứ gì, nếu không miệng vết thương sẽ hở ra lại chảy máu tiếp.”

 

*Tôi biết rồi.” Chu Lê kêu người chụp cho cô ta vài bức.

 

“Nhớ là chọn filter nhợt nhạt cho tôi, đăng lên nói tôi mặc dù bị bệnh nhưng vẫn đi quay, làm việc vô cùng chuyên nghiệp.”

 

“Vâng chị Lê Nhi, nhưng chuyện này em đã hiểu.”

 

Nhìn thấy hai người chuyện bé xé ra to, chỉ là một vết thương nho nhỏ mà lại nói thành chuyện gì lớn lao.

 

Có Cẩm ở bên cạnh nghịch tóc cười nhìn bọn họ bận rộn, đúng là diễn viên trời xinh trong giới giải trí này.

 

Sau khi chụp xong Chu Lê vội vang đi về phía Nam Cung Mặc: “Đạo diễn Nam Cung, tôi đã xong, có thể quay rồi.”

 

Nam Cung Mặc nhìn nhìn cô ta một cái lạnh tanh, anh ta cũng không hề quan tâm đến cô ta, vẫy nhân viên đến: “Tất cả bộ phần chuẩn bị.”

 

Cố Cẩm từ từ đứng dậy, lần này ánh mắt của cô đã thay.

 

đổi.

 

Máy quay mỏ, hai người đi về phía ngự hoa viên.

 

Chu Lê muốn như ban nãy giành góc quay với Có Cẩm, cô ta vừa mới nghĩ như vậy, Cố Cẩm đã duy chuyển người ngăn cản cô ta.

 

Một lần thất bại, Chu Lê cảm thấy là chuyện ngẫu nhiên, hai người bước được vài bước, thì cô ta chỉ vào đóa hoa.

 

Trước khi cô ta di chuyển người Cố Cẩm đã di chuyển trước đi, chiếm gọn góc máy đẹp nhất.

 

Lúc này Chu Lê mới biết bản thân cô ta đã bị người bị nữ này chơi, cảnh quay vừa nãy cô không hề muốn diễn tốt.

 

Lẽ nào cô từ lâu đã biết cảnh quay đó sẽ không thành, có phải cô đã biêt cô ta giành góc quay, vả lại từ lâu đã tính toán xong!

 

Trong giây phút cô ta buông tay cô không hề hoảng hót, mà dường như còn cười một cái.

 

Lễ nào hành động của cô ta cô đã đoán ra từ lâu! Nghĩ đến đây, Chu Lê cảm tháy lạnh cả sóng lưng.

 

Người phụ nữ này… thật đáng sợ.

 

Nhìn đôi mắt màu xanh nhạt của Cố Cẩm, trong đôi mắt đó dường như đã nhìn thấu được tất cả suy nghĩ của bản thân cô ta.

 

Trước đó trong phòng trang điểm, cô không trực tiếp tranh bàn trang điểm với cô ta mà nhường cô ta.

 

Sau đó, lần đầu tiên bắt đầu quay cô lại để cô ta tùy ý chiếm vị trí, điều này tạo cho cô ta ảo giác.

 

Cô ta còn thực sự cho rằng cô dễ bắt nạt, ai ngờ người phụ nữ này đã tính hết mọi chuyện.

 

Mắt công cô ta còn tự cho là mình đúng, nào ngờ mình đã rơi vào bẫy của cô từ lâu rồi.

 

Chu Lê phát hiện ra mới đầu cô đi giày đế bằng lọ hoa cô còn phải có người đỡ.

 

Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cô đã có thể đi lại thoải mái, năng lực học tập của người phụ nữ này mạnh đến nhường nào!

 

Vốn tưởng lần đầu cô diễn xuất sẽ bị loạn lên.

 

Nhiều diễn viên trẻ sẽ rất căng thẳng trong cảnh đầu tiên, hoặc quên lời thoại hoặc quên diễn.

 

Ngay cả khi thuộc làu các câu thoại, bọn họ còn phải phối hợp với ánh sáng, nhiếp ảnh gia và đối thủ.

 

Nhiều người có kỹ năng diễn xuất không tốt bị đánh giá là diễn xuất zombie vì họ vô cảm như zombie.

 

Nói cách khác là đọc lời thoại còn không bằng ghép lời thoại, trong mắt không có cảm xúc.

 

Mặc dù là lần đầu tiên Cố Cẩm diễn, nhưng không hề bị gặp trắc trở, như thể cô là vai diễn này.

 

“Gất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.