Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 401



Chương 401:

 

Giản Vân nhìn người phụ nữ duyên dáng tao nhã trong gương, nếu mọi thứ không bị người đó phá hủy thì cô đã là người phụ nữ của anh ấy. Giản Vân không kìm lòng được ôm lây Có Cẩm từ phía sau, hôn lên vành tai của cô, cơ thể cô có mùi thơm, rất thơm…

 

Nhìn cảnh tượng hai người trong gương ái muội đến cực điểm, Giản Vân không nhịn được hôn lên cổ cô.

 

Trên môi có một chút lạnh, hóa ra là Có Cẩm đưa tay chắn trên môi mình: “Anh Giản, ở đây không có máy quay, chúng ta không cần luyện tập.”

 

Giản Vân nhìn người phụ nữ trong gương qua ánh đèn choáng váng, trên mặt cô hiện lên vẻ lạnh nhạt.

 

Trong mắt anh ấy có chút mờ mịt, hóa ra người say vẫn luôn là mình, từ đầu đến cuối cô đều đang diễn.

 

Làm sao có thể tiếp tục với ánh mắt như vậy, Giản Vân lùi lại một bước.

 

Người phụ nữ trước mặt này như có độc, ngay cả người có khả năng tự chủ tốt như anh ấy cũng bị cô thu hút mà không hề nhận ra.

 

Cố Cảm đặt son môi xuống, lạnh lùng nói: “Anh Giản, mời.”

 

Từ đầu đến cuối trong mắt cô không hề có anh ấy, trong lòng anh ấy thoáng hiện lên một chút buồn bã.

 

Trên trường quay, tắt cả các máy quay đã sẵn sàng, Nam Cung Mặc cũng trở lại với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Chúng ta quay phim trước, quay xong sớm thì chúng ta có thể trở về nghỉ ngơi sớm.”

 

“Ừ.” Cố Cảm gật đầu.

 

Nam Cung Mặc nhìn cô thật sâu, nhưng không nhìn tháy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt cô.

 

Anh thận trọng hỏi: “Em đã sẵn sàng chưa?”

 

“Rồi.” Cô nói rồi, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết lúc này mình bối rối như thế nào.

 

Cô đã thực sự sẵn sàng? Rõ ràng là không phải, người đàn ông đó là Giản Vân, làm thế nào cô cũng không sẵn sàng được.

 

Vẻ mặt Giản Vân trở lại bình thường, giọng nói lạnh nhạt: “Cô Erlena, mong cô chỉ bảo nhiều hơn!”

 

Cố Cẩm nghĩ đến lúc nãy trong phòng trang điểm anh ấy muốn hôn cô hai lần, mặc dù cô đã từ chối nhưng tiếp theo thì sao?

 

Sự lo lắng của cô vẫn không thoát khỏi mắt Nam Cung Mặc: “Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ dừng lại khi em gần chạm vào, anh sẽ hô cắt sớm nhát có thể, chỉ cần em không diễn lệch là được.”

 

“Ừ.” Những lời của Nam Cung Mặc khiến Cố Cẩm cảm thấy thoải mái hơn một chút.

 

“Tất cả các bộ phận chuẩn BH) Máy quay của người quay phim đã nhắm vào cô, khi tiếng “action” vang lên, Có Cẩm nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

Cô hít một hơi thật sâu, nào, chỉ là một cảnh quay mà thôi.

 

Nam Cung Mặc nhìn thấy hình ảnh Có Cẩm đẹp đến nghẹt thở, cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản và khoác một chiếc áo choàng.

 

Mái tóc dài xõa ngang eo, mắt đeo kính áp tròng màu đen che đi đôi mắt xanh lam nhạt.

 

Gió khẽ lay động làn váy và mái tóc dài của cô, những cánh hoa rơi xuống trong sân.

 

Cô lặng lẽ đứng dưới gốc cây đào, vẻ mặt rồi bời.

 

Trên thực tế, tình huống của Có Cẩm rất giống với tâm trạng của nhân vật trong vở kịch, đều giống nhau là không muốn, nên không cần ra mặt cũng có thể diễn.

 

Hàm răng cắn chặt cánh môi, ngón tay cô kéo một bên áo choàng, cô đóng vai một thiếu nữ tràn đầy lo lắng và không muốn.

 

Con nhóc này thực sự rất hiểu về diễn xuất, rõ ràng là anh chưa dạy cô cách đóng vai nữ chính này, nhưng cô bộc lộ cảm xúc của vai nữ chính này rất tốt.

 

Cảnh này nhanh chóng trôi qua, bước tiếp theo sẽ thay đồi cảnh quay ở bên trong, đó là cảnh đối diễn với Giản Vân.

 

Giản Vân chắp hai tay đứng trước cửa sổ, không biết anh ấy đang nghĩ đến cái gì, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

 

Khi nghe thấy “Dung tần nương nương” đến, vị hoàng đề trẻ tuổi khẽ run lên.

 

Cánh cửa gỗ bị đầy ra, phát ra âm thanh “cọt kẹt” nặng nè.

 

Cố Cẩm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bóng lưng cao ngạo và cô đơn của Giản Vân.

 

Đồ nội thất cổ mang đến cho cô ảo giác như đang du hành về thời cổ đại.

 

“Hoàng thượng…” Nàng nhẹ giọng gọi.

 

Người đàn ông đứng trước cửa số không hề nhúc nhích, mà trầm giọng đáp: “Dung tần, trẫm nhớ rõ là chưa triệu kiến nàng.”

 

Cốt truyện của kịch bản là hoàng đế đã yêu Dung tần ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi lần đầu tiên thị tẩm đã bị Dung tần từ chối, hắn bị tổn thương lòng tự trọng.

 

Lòng tự tôn của hoàng đề khiến hắn trở nên lạnh nhạt với Dung tần, hơn một tháng nay hắn không chủ động gặp nàng, hắn có ý sủng hạnh tỷ muội tốt của nàng.

 

Vốn tưởng rằng mấy ngày nữa Dung tần sẽ không chịu nồi chủ động tới tìm hắn, nhưng lần chờ đợi này đã hơn một tháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.