Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 421



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 421:

 

“Chẳng trách không có tin tức nào về em, vậy Tư Lệ Đình… với những người phụ nữ đó…”

 

“Tất cả đều là giả, chú ba sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em.” Có Cảm khẳng định.

 

Giản Vân cười bắt lực: “Trong lòng em thực sự chỉ có anh ta. Nếu đã như vậy, thì sao em không nhận hoa anh ta tặng?”

 

“Tô Cẩm Khê đã chết, nếu vừa về nước mà em đã nhận anh ấy, thì chẳng phải là thông báo với thế giới rằng em là Tô Cẩm Khê sao? Chú ba làm vậy chỉ để che mắt thiên hạ”

 

“Hai người…”

 

Có Cẩm biết anh ấy muốn hỏi gì, cô nhẹ nhàng nói: “Giản Vân, có những chuyện biết rồi thì có thể không phải là chuyện tốt.”

 

 

Cố Cẩm vội quay lại nhìn người đàn ông không biết xuất hiện trong phòng từ lúc nào.

 

Mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam, trong mắt ngưng tụ tảng lạnh băng, một luồng khí nguy hiểm tỏa ra khắp người anh.

 

Nghe thấy giọng nói của anh, Cố Cẩm chạy như bay về phía Tư Lệ Đình.

 

“Chú ba, anh về rồi!”

 

Tư Lệ Đình ôm lấy cô gái nhỏ đang lao về phía mình, ngửi thấy mùi dầu gội trên người cô.

 

“Anh mà còn không về thì người nào đó sắp ngoại tình.”

 

Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.

 

Giản Vân nhìn người phụ nữ một giây trước còn yên lặng trước mặt mình, giây sau đã nhào vào vòng tay của Tư Lệ Đình quay về Tô Cảm Khê đáng yêu và đơn giản.

 

Thì ra dù cô có thay đổi như thế nào thì trước mặt người thương vẫn luôn là cô.

 

Hai tay Cố Cảm vòng qua cổ Tư Lệ Đình, cô đã quên mắt sự tồn tại của Giản Vân, trong mắt cô chỉ có Tư Lệ Đình: “Chú ba, sao anh về sớm mà không nói cho em biết?”

 

Tư Lệ Đình ôm lấy vòng eo thon thả của Cố Cẩm, trong mắt anh vẫn còn chút tức giận.

 

Đôi mắt xanh lam lạnh lùng nhìn Giản Vân: “Cậu Giản định ở lại xem phát sóng trực tiếp sao?”

 

Giản Vân nhìn người đàn ông trước mặt: “Thủ đoạn của anh Tư rất bá đạo. người khác khó mà làm được, tôi chỉ hy vọng anh thật lòng với Cẩm Khê.

 

Anh có thể sử dụng thủ đoạn với người khác, đừng đặt lên người cô ấy, cô ấy xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế giới này.”

 

“Cậu không cần nhọc lòng chuyện của tôi và Tô Tô.” Ánh mắt Tư Lệ Đình lóe lên, hiển nhiên là Giản Vân đã biết trước kia anh dùng thủ đoạn gì.

 

Giản Vân đặt ly rượu trong tay xuống: “Cảm Khê, em nghỉ ngơi tốt nhé.”

 

Nói xong anh ấy xoay người rời đi, sai một bước thì sai toàn bộ.

 

Nếu biết đó là thủ đoạn của Tư Lệ Đình, anh ấy nhất định sẽ không ký thoả thuận đào tạo khép kín đó.

 

Mãi cho đến khi Giản Vân rời đi, Có Cẩm mới hỏi: “Anh đã làm gì với Giản Vân?”

 

Sự lạnh lùng trong mắt Tư Lệ Đình lấp loé: “Anh nên hỏi em đã làm gì với cậu ta!”

 

Để có thể nhìn thấy Tô Cảm Khê, trước đó anh đã làm rất nhiều việc, từ Mỹ đến thẳng trường quay mà không cần nghỉ ngơi.

 

Mục đích là để gặp cô sớm, lại đúng lúc gặp chuyện cô và Chu Lê.

 

Cuối cùng, sau khi hoàn thành bản ghi chép, anh vui vẻ trở về khách sạn. Anh mở cửa nhìn thấy Cố Cảm và Giản Vân nói chuyện uống rượu với nhau trên ban công.

 

Cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, Tư Lệ Đình tức giận đến mức nội tạng của anh bị tốn thương.

 

“Chú ba, anh đừng hiểu lầm, em và anh ấy chỉ nhắc lại một chút chuyện quá khứ thôi.”

 

Tư Lệ Đình siết chặt eo Cố Cảm, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp và tà ác: “Tô Tô, em không ngoan.”

 

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy ánh mắt như này của Tư Lệ Đình, cả người anh toát ra cảm giác ớn lạnh nguy hiểm.

 

Giống như một con thú đói, mà cô lại là thức ăn của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.