Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 423



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 423:

 

Nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh, Cố Cẩm cảm thấy thương tiếc.

 

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh từ phía sau: “Chú ba…”

 

Cô cọ nhẹ lên má anh, Tư Lệ Đình ngửi thấy mùi hương, nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

Anh vươn tay kéo cô lại vào lòng: “Dậy rồi?”

 

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩm ngủ đến mức có chút ửng đỏ, anh cảm thấy rất đáng yêu nên đưa tay ra bóp nhẹ.

 

“Anh rất bận à?” Có Cẩm nhìn vào một số lượng lớn các bảng dữ liệu trên máy tính.

 

“Cũng tạm, không bận lắm.” Tư Lệ Đình tháo kính xuống: “Em đói chưa? Anh cho người đưa cơm qua.”

 

Có Cẩm vừa mới dậy còn hơi mơ màng, cô đưa tay ra ôm Tư Lệ Đình.

 

“Chú ba, có phải em đã gây phiền phức cho anh không?”

 

“Không có gì, anh chỉ muốn gặp em, nên về sớm.

 

Nhưng em lại để anh không bớt lo được, nếu anh về muộn một bước, người bị bắt chẳng phải là em sao?”

 

Có Cảm không còn vẻ mặt lạnh nhạt như khi ở trước mặt người ngoài, cô bĩu môi: “Đâu phải em muốn chọc vào đâu, chú ba, nói đi nói lại thì tại anh hết!”

 

“Hử?”

 

 

Mặc dù biết Tư Lệ Đình làm vậy là vì không muốn cô lo lắng, nhưng Có Cẩm vẫn có chút buồn bực.

 

“Anh sai rồi, Tô Tô, em đừng tức giận, được không?”

 

“Em sẽ không tức giận đâu, vốn em với chú ba đã gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Nếu dành thời gian không đâu để tức giận đó mới là không đáng.

 

Em chỉ muốn, sau này chú ba không được giấu diềm em, có khó khăn gì thì chúng ta cùng đối mặt.

 

Vừa nghĩ đến lúc anh khó chịu người bên cạnh anh lại là Chu Lê, em cảm thấy rất khó chịu, chỗ này rất khó chịu.”

 

Có Cẩm chỉ vào vị trí trên ngực mình.

 

“Tô Tô, mặc kệ em tin hay không, hôm đó cô ta chỉ chịu trách nhiệm lái xe, từ đầu đến cuối anh chưa từng để cô ta gần gũi anh.”

 

Thấy dáng vẻ Tư Lệ Đình vội vàng giải thích, Có Cẩm cười khẽ nói: “Em tin, trên đời này người em tin tưởng nhất là chú ba.”

 

“Ngực còn đau không, có muốn anh xoa cho em không?”

 

“Lưu… lưu manh…”

 

“Đời này anh chỉ lưu manh với một mình em, Tô Tô…”

 

Có Cẩm đối diện với cặp con ngươi như muốn hút cô vào, cô chủ động đưa môi mình lên. Chỉ cần là anh, cô sẽ không ngại đắm chìm trong đó bao nhiêu lần.

 

Có Cẩm bị anh từng bước từng bước làm cho khuất phục, mỗi lần đụng chạm dường như đều khiến cho cả hai đạt đến cao trào.

 

Kết quả của lần chủ động này là cô lại một đêm không xuống giường! Ngay cả đồ ăn cũng là Tư Lệ Đình bón từng muỗng cho cô.

 

Có Cẩm đương nhiên cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, như Tư lệ Đình lại muốn bón cho cô, dường như muốn đù đắp sự cưng chiều đã mắt hơn một năm qua.

 

“Chú Ba, anh đừng nhìn em như vậy, anh nhìn đến nỗi tim em muốn thay đổi rồi.” Mỗi lần bắt gặp ánh mắt dịu dàng đến muốn lấy mạng của người khác đó của Tư Lệ Đình, Cố Cẩm thật sự cảm tháy muốn lấy mạng.

 

“Ai bảo Tô Tô nhà chúng ta lại xinh đến như vậy, đã lâu không được nhìn, đương nhiên anh phải nhìn để bù lại cho những ngày không được nhìn lúc trước.”

 

Cố Cẩm không nhịn được quấy lấy người anh: “Chú Ba.”

 

“Tiểu yêu tinh, xem ra anh đã bị trúng độc của em rồi.”

 

“Kha…” Tiếng cười của Cố Cẩm hòa vào trong gió.

 

Sáng sớm ngày hôm sau đã có người đến phá cửa, tại sao lại dùng chữ phá, đó là bởi vì Nam Cung Mặc gõ cửa đến mức lấy chân đạp cũng không có ai quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.