Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 426



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 426:

 

Bộ phim đầu năm càng lúc càng khó quay rồi!

 

“Đừng lo lắm, tôi không hề muốn giành vai diễn, khuôn mắt hiện ra ở ống kính cứ để anh ta, còn tôi…” Tư Lệ Đình cười một cách đen tối.

 

“Tôi hiểu rồi anh Tư, tôi đảm bảo với anh, người khác sẽ không đụng vào được một cọng tóc của cô Có.”

 

“Cậu rất hiểu chuyện đó.” Tư Lệ Đình tán thưởng nhìn Nam Cung Mặc một cái: “Dự án ở vùng duyên hải đó chúng ta có thể bàn bạc một chút.”

 

Hai mắt Nam Cung Mặc sáng bừng.

 

“Thành giao, anh Tư làm việc rất thoải mái.”

 

Có Cẩm nhìn hai người đang thì thầm với nhau, tại sao cô đột nhiên lại có cảm giác hai người họ đang cấu kết với nhau làm chuyện xấu nhỉ?

 

“Chú Ba, anh thật sự muốn diễn thế thân sao?” Cố Cẩm vô cùng cạn lời, Tư Lệ Đình sao lại muốn đến đoàn phim góp vui chứ?

 

*Có gì không được sao?” Tư Lệ Đình cười nhẹ: “Đạo diễn Nam Cung, cậu cảm thấy thế nào?”

 

Nam Cung Mặc trong phút chốc không khác gì chồn trộm được gà, sắc mặt vô cùng rạng rỡ.

 

*Được anh Tư đến làm niềm vinh hạnh của đoàn làm phim chúng tôi.”

 

 

Nam Cung Mặc vui vẻ rời đi, Cố Cẩm tóm chặt lấy cổ của Tư Lệ Đình.

 

“Chú Ba, anh quen với Nam Cung sao?”

 

“Cũng tính là có quen biết, bữa trước Chu Lê đưa anh đến bệnh viện, anh đang đồng ý sẽ đáp ứng một điều kiện của cô ta.

 

Điều kiện mà cô ta đưa ra là muốn vai diễn của bộ phim này, cho nên anh với Nam Cung Mặc đã gặp nhau một lần, nhưng như vậy cũng biết được cậu ta là người như thế nào.”

 

“Hừ, chuyện anh gây ra tự đi xử lý đi.”

 

“Anh còn nghĩ em sẽ không ghen chứ, Tô Tô, rõ ràng em đã biết việc Chu Lê cầm chiếc nhẫn đi từ lâu, sao lại không nói với anh?”

 

“Cô ta gióng trống khua chiêng trên truyền thông bảo là nhẫn anh tặng cho cô ta, chẳng lẽ anh không thấy sao?

 

Nếu như anh đã ra tay thì em cần gì phải ra tay nữa, anh cũng biết tính của em, trước giờ người khác không đụng vào em em cũng sẽ không đụng vào họ mà.”

 

Tư Lệ Đình véo mặt cô: “Nên nói lòng dạ em lương thiện hay nham hiểm đây? Em biết rõ chuyện không thật nhưng nếu đồn khắp nơi đến một lúc nào đó sẽ rất khó xử lý mà.

 

Nếu như ngăn chặn ngay từ đâu, Chu Lê cũng sẽ không suy bại đến nước như hôm nay, cả đời này của cô ta, hủy hoại trong chốc lát.”

 

Cố Cẩm nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng: “Thế nào, anh đang tiếc cho hồng nhan tri kỷ của mình sao?”

 

Tư Lệ Đình cười hôn Cố Cẩm: “Tô Tô càng ngày càng hung dữ, anh có chút nhớ nhung cô gái nhỏ ngây thơ ngày.

 

trước.

 

Em biết rõ lòng của anh, Chu Lê cứu anh một lần, anh trả lại cho cô ta một vai diễn, hai người bọn anh đã không còn liên quan đến nhau từ lâu.

 

Đây là cái giá mà cô ta đáng phải trả vì đã làm hại em, với người khác anh làm gì thương tiếc?”

 

“Em cho cô ta rất nhiều cơ hội, nhưng cô ta lại không nắm bắt, chỉ một lòng muốn em chết, với người như vậy không ra tay thì thôi, chứ một khi ra tay phải diệt cỏ tận gốc.

 

Chú Ba, em đã không còn là Tô Cảm Khê ngày trước nữa rồi, cho dù anh có thích hay không, đây mới là em của hiện tại.”

 

Tư Lệ Đình nhìn sắc mặt nghiêm túc của Có Cẩm: “Người anh yêu chính là em, cho dù em trở nên như thế nào em vẫn là Tô Tô của anh.

 

Chuyện của Chu Lê là tự cô ta chuốc lấy, Tô Tô không cần để ý, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, không nên tiếp tục lãng phí thời gian với những người không liên quan.”

 

Có Cẩm hôn một cái lên mặt Tư Lệ Đình: “Chú Ba, chẳng trách em lại yêu anh đến như vậy.”

 

*Yêu anh là được rồi, anh còn sợ Tô Tô của anh bị ông chú xấu xa nào dụ dỗ đi mắt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.