Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 432



Chương 432:

 

Sau đó, khi anh ấy nhìn thấy Đường Minh đưa cô đi, trong lòng anh ấy mới có thấy cảnh giác.

 

Tối hôm đó Tô Cẩm Khê đang chặn rượu cho mình, cô đã bị người được gọi là chú ba bắt đi.

 

Giản Vân mới bắt đầu tỏ tình với cô, không có bất kỳ nghi thức theo đuổi nào, dường như anh ấy cho rằng cô nhất định sẽ đồng ý.

 

Tư Lệ Đình nói tiếp: “Giản Vân, có lẽ cậu nghĩ rằng tôi đã dùng thủ đoạn để có được cô ấy.

 

Có lẽ cậu cảm thấy tôi có chút tâm tư với cô ấy, tôi tính kế cậu, tính kế Đường Minh và tính kế nhà họ Tô, nhưng tôi chưa bao giờ tính kế Tô Tô.

 

Từ lúc bắt đầu tôi không hề có cảm giác mình yêu cô ấy nhiều như vậy, tôi chỉ cảm thấy cô nhóc này rất đáng yêu.

 

Tôi thường cố tình trêu cô ấy, nhìn dáng vẻ cô ấy rùng mình vì sợ tôi.

 

Sau này, không biêt cô nhóc đó đã đi vào trái tim tôi bằng cách nào, nhưng không bao giờ bước ra nữa.

 

Trông cô ấy mong manh nhưng thực chất cô ấy rất mạnh mẽ, rõ ràng cô ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé nhưng lại muốn tự mình gánh vác mọi việc.

 

Cô ấy đau đến mức không nói được lời nào, nhưng cô ấy.

 

vẫn cười nói với Đường Minh không cần quan tâm đến cô Ấy.

 

Rõ ràng là bị người ta làm đổ cà phê lên người, nhưng cô Ấy không hề nói một lời than phiền.

 

Cô ấy nghĩ cho mọi người, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình dù chỉ một lần.

 

Tôi thương cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy thật tốt, vì vậy tôi đã dùng trái tim thổ lộ tình cảm mới có được tình yêu một lòng một dạ của Tô Tô.

 

Giản Vân, cậu thua tôi, không phải tiền bạc hay địa vị của tôi.

 

Cuối cùng thì những lúc Tô Tô tổn thương nhất, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy. “

 

Lời nói của Tư Lệ Đình đã hoàn toàn cởi bỏ nút thắt trong lòng Giản Vân, đến lúc này anh ấy thực sự không thể trách ai được.

 

“Tôi thua rồi.” Anh ấy ủ rũ cúi đầu.

 

“Hơn một năm qua, cậu đã có nhiều hoạt động đại ngôn hơn bắt kỳ ai, tôi biết cậu có chí khí cao, không hề cần tôi giúp đỡ.

 

Có lẽ cũng vì nguyên nhân đều là con ngoài giá thú, tôi không hề ghét cậu, vì vậy tôi cho cậu một cơ hội.”

 

“Nếu là trước đây tôi chắc chắn sẽ khinh thường những gì anh đã làm cho tôi, bây giờ tôi muốn nói lời cảm ơn với anh.

 

Trong xã hội này, tiền bạc và địa vị là tắt cả, mà bây giờ tôi cần những thứ này. “

 

Tư Lệ Đình biết ý của anh ấy, cuộc đấu tranh của nhà họ Giản đã bắt đầu, Giản Vân muốn chiến thắng thì phải trả giá.

 

“Tôi chỉ có một yêu cầu, sau này cậu đối với Tô Tô…”

 

Anh chưa kịp nói xong Giản Vân đã cắt ngang: “Nếu trong lòng Cẩm Khê có chút tình cảm với tôi thì tôi sẽ không từ bỏ cô ấy, nhưng tôi biết trong lòng và trong mắt cô ấy chỉ có anh, tôi hy vọng anh có thể cho cô ấy hạnh phúc. “

 

Cảnh trên giường lần trước, anh ấy nhìn tháy rất rõ ràng, khi anh ấy chạm vào Cố Cẩm cô đã run rẩy toàn thân.

 

Trong lòng cô ấy không có mình, Giản Vân biết rất rõ.

 

“Tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.” Tư Lệ Đình nói chắc như đỉnh đóng cột.

 

Hai người đàn ông nhìn nhau, cười coi như xoá bỏ hận thù.

 

Thấy trời đã tối dần, Tư Lệ Đình mặc một bộ trang phục cổ trang, đội tóc lên đầu, đôi mắt màu xanh lam của anh được thay bằng màu đen.

 

Khi anh xuất hiện trước mặt Có Cẩm, Cố Cẩm suýt nữa không nhận ra anh.

 

Cô vừa mở miệng định gọi chú ba thì đột nhiên nhìn thấy những người xung quanh anh, Cố Cẩm đành phải nuốt xuống.

 

“Tư thiếu.”

 

Lần trước Tư Lệ Đình chỉ liếc nhìn qua, lần này anh mới nhìn thẳng và quan sát Cố Cẩm đang mặc trang phục cung đình.

 

Trang phục chỉnh tè không phức tạp như lần trước, nhưng lại mang một hương vị nhẹ nhàng muốn lên tiên hơn.

 

Mắt Tư Lệ Đình sáng lên, Tô Tô của anh thật đẹp.

 

Thấy Tư Lệ Đình vẫn luôn nhìn thẳng mình, Cố Cẩm cười không để lại dấu vết.

 

Không phải người đàn ông này ở trước mặt người khác rất chú trọng bề ngoài sao? Nhưng sao đến lượt cô lại ngây ngốc như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.