Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 436



Chương 436:

 

“Cô chủ, cô và Tư thiếu quay cảnh giường chiếu có cọ ra tia lửa gì không?”

 

Tia lửa? Tám trăm năm trước đã cọ ra rồi.

 

“Cô chủ, dáng người của Tư thiếu có tuyệt không? Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông mặc vest nào đẹp hơn anh ấy.”

 

Dáng người người nọ luôn rất ổn, mặc dù sau khi bị bệnh dạ dày anh đã gầy đi một chút, chỗ nào có cơ ngực và cơ bụng thì vẫn có.

 

Cố Cẩm luyến tiếc nói với người khác về hình dáng người đàn ông của mình.

 

“Cô chủ, xúc cảm cơ thể của Tư thiếu có tốt không? Tôi nghĩ da của Tư thiếu rất mịn, sờ vào chắc chắn rất thoải mái đúng không?”

 

Xúc cảm? Hình như rất không tôi, tuy rằng tương đối rắn chắc, nhưng độ mềm cứng vừa phải, cô thích nằm trong vòng tay của anh nhát.

 

“Cô chủ, cô đang nghĩ gì vậy? Hình như cô đỏ mặt.”

 

“Cô nói nhiều quá.” Cố Cẩm trừng mắt nhìn Triệu Lạp, Triệu Lạp nhanh chóng thu lại tâm tư.

 

“Xin lỗi cô, tôi sẽ không hỏi nữa.”

 

Có Cẩm vội vàng tẩy trang, mới đi ra khỏi đoàn phim đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đã đợi sẵn ở bên ngoài.

 

Không thấy người cô cũng biết đó là ai, cô quay sang Triệu Lạp nói: “Cô về đi.”

 

“Vâng, cô chủ.” Triệu Lạp nhìn về phía xe, nhưng cô ấy không nhìn thấy ai đang ngồi bên trong vì bị tắm kính đen chặn lại.

 

Ngay khi Cố Cẩm mở cửa xe, cô đã bị người nào đó ôm, Có Cẩm nằm trong vòng tay của Tư Lệ Đình tức giận nói: “Chú bai”

 

“Tô Tô, em quá chậm.” Tư Lệ Đình hơi không hài lòng cắn cỗ cô.

 

Không nặng nhưng lại có cảm giác hơi tê dại, khiến Có Cảm nhớ cảnh tượng khi nãy vừa đóng phim.

 

Cô siết chặt cỗ Tư Lệ Đình: “Chú ba, vừa này anh cố ý trêu chọc em đúng không?”

 

“Chỉ là đã lâu anh không thấy ánh mắt đáng thương của Tô Tô, trước kia anh thích dáng vẻ Tô Tô như vậy nhát.”

 

Cố Cẩm hơi bắt lực: “Chú ba, sao anh lại giống như đứa trẻ vậy?”

 

“Em chưa bao giờ nghe nói đàn ông trở nên ngây thơ trước mặt người phụ nữ mình yêu à?”

 

Cố Cẩm ngẫm nghĩ cũng thấy giống vậy, ở trước mặt người khác Tư Lệ Đình khác một trời một vực.

 

Xe không quay lại con đường ban đầu mà đi đến một khách sạn khác.

 

“Chú ba, tại sao anh muốn đổi khách sạn?”

 

“Tô Tô, Phương Thành không phải là căn cứ điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất sao?” Tư Lệ Đình nhắc nhở.

 

“Em biết, nhưng vậy thì sao?” Cố Cẩm không hiểu anh muốn nói gì.

 

“Phương Thành được chia ra thành thành phố cũ và thành phố mới. Nơi chúng ta ở trước đây được gọi là thành phố cũ, thành phố cũ được lưu giữ về lịch sử và văn hoá rất tốt.

 

Thành phố mới được xây dựng theo phong cách của thành phó cũ, phong cảnh sẽ đẹp hơn rất nhiều, đêm nay chúng ta sẽ ở thành phố mới, ngày mai chúng ta có thể chơi ở thành phó mới.”

 

“Nhưng ngày mai em có một cảnh quay.” Mặc dù Có Cẩm có quan hệ tốt với Nam Cung Mặc, nhưng cô không muốn tùy tiện lấy ra dùng.

 

“Tiểu Tô Tô của anh, em yên tâm, anh đã xin nghỉ cho em rồi, năng lực hiểu biết của Nam Cung Mặc rất cao.

 

Em không thể dành quá nhiều thời gian cho mỗi cảnh quay, cho em một ngày nghỉ cũng sẽ không ảnh hưởng lắm.

 

Hơn nữa, Tô Tô, không lẽ em không cảm thấy chúng ta gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, thời gian ở bên nhau quá ít sao?”

 

Lời nói của Tư Lệ Đình là đúng, vốn cả hai đã xa nhau hơn một năm.

 

Mới quay về chưa được máy ngày Tư Lệ Đình lại đi công tác, cô lại đi quay phim.

 

Tư Lệ Đình sẽ sớm quay về, hai người lại ở trong trạng thái xa nhau.

 

“Vâng, Tô Tô nghe lời chú ba.” Cô nằm trong vòng tay của Tư Lệ Đình, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.

 

Cô cũng nhớ Tư Lệ Đình rất nhiều trong những ngày anh đi vắng.

 

Tư Lệ Đình hôn lên trán cô: “Ngoan.”

 

“Khi nào thì chú ba về?”

 

“Sáng ngày kia có một cuộc họp, nghe Nam Cung Mặc nói em cũng sẽ không ở lại đây lâu, nhiều nhất là hơn một tuần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.