Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 440



Chương 440:

 

Khoảng thời gian tươi đẹp thường trôi qua nhất nhanh, ngày hôm nay đã rôi qua rất nhanh.

 

Trải nghiệm vui vẻ ngày hôm nay là điều mà rất lâu Có Cẩm chưa trải nghiệm lại, chỉ cần ở bên cạnh chú Ba thì cô không cần phải đề phòng bát cứ ai.

 

Hôm sau trời vẫn chưa sáng Có Cẩm đã nghe tháy tiếng trực thăng, người đàn ông ở bên cạnh đã thức dậy.

 

Tối hôm qua cùng Cố Cẩm quấn quýt một đem, Tư Lệ Đình không nỡ đánh thức cô.

 

Vốn anh định sẽ nhẹ nhàng rời đi, ai biết vì để thuận tiện trực thăng đã đáp xuống bãi cỏ rộng của chỗ này đánh thức người con gái bên cạnh anh.

 

“Tô Tô, xin lỗi đã làm em thức giấc.” Tư lệ Đình dịu dàng vỗ về Tư Lệ Đình, anh hôn lên trán của cô.

 

Cố Cảm ôm chặt lấy tay của Tư Lệ Đình: “Chú Ba, anh muốn đi sao?”

 

“Ừ, buổi sáng có cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng, nếu như đi xe thì sợ sẽ không kịp.”

 

Cố Cảm có chút không nỡ ôm lấy eo anh, dựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, nũng nịu cọ cọ.

 

“Thật sự không nỡ rời xa anh.”

 

“Bảo bối, khoảng thời gian này anh hơi bận, đợi sau khi hết bận anh sẽ ở bên cạnh em được không?” Tư Lệ Đình nhéo mũi cô.

 

*Ây, rốt cuộc những tháng ngày bận rộn này đến bao giờ mới hết?” Cố Cẩm bát lực thở dài.

 

*Sẽ không xa nữa đâu, anh muốn cho em một mái ấm.” Tư Lệ Đình vốn không cần bận như vậy.

 

Chuyện trong hơn một năm nay đã đánh thức anh một lần, mà gia thế của nhà họ Cố lại đánh thức anh thêm lần thứ hai.

 

Lúc cô trở về nhà họ Có, Tư Lệ Đình đã điều tra tất tần tật về nhà họ Có, bây giờ Cố Cẩm là người nắm giữ quyền lực của tập đoàn G.

 

Cô không còn là cô gái chỉ có thể dựa vào anh như ngày trước, bây giờ cô đã có được chỗ dựa vững chãi hơn.

 

Cho dù anh là tổng giám đốc của công ty hàng đầu trong nước, nhưng so với cơ nghiệp trăm năm của nhà người ta vẫn còn kém xa.

 

Trong một năm này Tư Lệ Đình điên cuồng bành trướng lĩnh vực của mình, đây cũng là nguyên nhân khiến anh bận rộn đến như vậy.

 

Chỉ khi nào anh trở nên mạnh hơn mới có thể làm chỗ dựa vững chắc nhất cho Cố Cẩm, cho dù cô cần hay không, Tư lệ Đình muốn trở thành hậu thuẫn cho cô.

 

Có Cẩm nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, đôi mắt của cô cũng trở nên dịu dàng.

 

“Vâng, em tin anh.”

 

Những chuyện mà Tư Lệ Đình đã hứa với cô anh nhất định sẽ thực hiện được.

 

*“Ngoan, vẫn còn sớm em ngủ thêm chút đi, rồi anh bảo người đưa em về đoàn phim.”

 

“Chú Ba, anh có đến xem em nữa không?” Mặc dù chỉ còn một tuần nữa là cô đã quay xong, nhưng Cố Cảm cảm thấy bản thân nhất định sẽ rất nhớ Tư Lệ Đình.

 

“Nếu như không bận thì anh sẽ đến.” Tư Lệ Đình vốn định hơn một tuần nữa khi cô quay xong sẽ đến đón cô.

 

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng luyến tiếc này của Cố Cẩm làm sao anh lại nỡ chứ?

 

“Vâng, anh phải nhớ là mỗi ngày em đều đang nhớ anh đó.” Cố Cẩm ôm lấy cổ anh hôn một nụ hôn thật sau.

 

Đến khi nào trên cổ anh để lại một dấu hickey thật đậm cô mới thả anh ra: “Để tránh người khác yêu thương nhớ nhung anh, nên em cho anh dấu hickey này.”

 

Tư Lệ Đình cười nhẹ, giọng nói vô cùng cuốn hút, sao Cố Cẩm có thể cưỡng lại giọng nói này?

 

“Được, trước khi dấu hickey này biến mát anh sẽ đến tìm em, nhưng có qua phải có lại, có phải em cũng nên để anh để lại trên người em chút gì đó không?”

 

Có Cẩm ôm lấy cổ anh: “Chú Ba, em còn phải đóng phim mà.”

 

“Vậy anh sẽ để lại ở chỗ người khác không nhìn thầy được.”

 

“Mấy ngày này trên người em toàn là dấu vết của anh, còn chưa đủ sao?” Cố Cẩm bát lực nói.

 

Ngay từ đêm đầu trên người cô đã bị anh để lại dấu vét.

 

“Không đủ, mãi mãi không đủ!”

 

Cùng với Tư Lệ Đình quấn quýt căn phòng không ngừng vang lên tiếng động.

 

“Chú Ba… Em thật không muốn anh đi.” Đến lúc cao trào Có Cẩm đan chặt lấy ngón tay anh, mười ngón tay đan lầy nhau, dường như ai hai sẽ không bao giờ chia lìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.