Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 447



Chương 447:

 

Ngày hôm đó trước khi rời đi, anh đã cố tình để lại bên trong Cố Cẩm, mặc dù anh biết bây giờ là thời kỳ an toàn của Cố Cảm, nhưng trong lòng anh vẫn có một tia hy vọng.

 

Anh hy vọng bản thân sẽ may mắn, ngỗ nhỡ Tô Tô mang thai thì sao?

 

Cho dù Cố Cẩm đã trở về bên cạnh anh, tình cảm của cô dành cho anh không hề thay đổi, nhưng thân phận của cô đã thay đổi.

 

Tư Lệ Đình hiểu rất rõ quy luật của xã hội này, anh sợ rằng những thứ trói buộc Cố Cẩm sẽ càng ngày càng nhiều.

 

Mặc dù ngày trước cái gì cô cũng không có, nhưng với Tư Lệ Đình mà nói anh dễ dàng kiểm soát hơn, anh có thể cho Tô Cẩm Khê tắt cả.

 

Tô Cẩm Khê không cần có thêm thứ gì, bởi vì anh chính là cả thế giới của cô.

 

Lần này Cố Cẩm trở về rõ ràng cô đã thay đổi hoàn toàn, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, đồng thời lại khiến Tư Lệ Đình có cảm giác không an toàn.

 

Anh trở nên nỗ lực hơn, thậm chí là vội vàng, anh sợ rằng bản thân mình sẽ không xứng với thân phận cô chủ của cô.

 

Muốn có một ái ấm với cô là tâm nguyện của anh, trong đó cũng có một mục đích quan trọng.

 

Phụ nữ một khi có con sẽ có thứ để ràng buộc họ, như thê Tư Lệ Đình mới có tự tin để giữ cô lại.

 

Cho nên anh bỏ bao nhiêu tâm tư để làm cô vui, cũng là muốn Có Cẩm có thể cho anh một mái ám.

 

Giấy chứng nhận kết hôm trước đây của anh và Tô Cẩm Khê đã không có hiệu lực pháp lý từ lâu, cho nên Tư Lệ rất bắt an.

 

Từ nhỏ anh đã không có một gia đình ấm áp, Cố Cẩm là người phụ nữ mà anh đã lựa chọn.

 

Điều mà Tư Lệ Định sợ nhất là rủi ro, anh thích cảm giác được kiểm soát tất cả mọi thứ, không hy vọng sẽ xảy bắt cứ chuyện ngoài ý muốn với Cố Cẩm.

 

Nhớ đến buổi sáng hôm nay Có Cẩm giống như chú mèo nhỏ nằm trong lòng của anh.

 

“Chú Ba, anh không sử dụng biện pháp tránh thai sao?”

 

*Tô Tô, một lần này thôi.”

 

“Hứa với anh, em đừng uống thuốc nữa được không?”

 

“Vâng, có thì chúng ta cùng nuôi.”

 

Rõ ràng cô đã hứa với anh, nhưng cô vừa quay người đã uống thuốc tránh thai.

 

Nếu như là Cố Cẩm của một năm trước cô tuyệt đối sẽ không làm trái với ý của anh, thời gian đã biến cô trở thành một người khác hoàn toàn.

 

Cô có chủ kiến của cô, cũng có dự tính của cô, bản thân đã không còn là cả thể giới của cô nữa rồi.

 

Khuôn mặt tuần tú của Tư Lệ Đình trở nên âm u, anh thờ dài một tiếng đầy bất lực: “Tô Tô, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào…”

 

Cố Cảm trong trong đoàn làm phim luôn cảm thấy bồn chồn, thà Tư Lệ Đình gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn hỏi cô còn hơn.

 

Nhưng cô vẫn không nhận được bắt cứ tin tức gì của Tư: Lệ Đình, đôi mắt của Cố Cẩm có vẻ lo lắng.

 

Triệu Lạp nhìn thấy dáng vẻ này của cô có hơi lo lắng: “Cô chủ, sắp phải tập luyện rồi, hôm nay chị bị làm sao vậy?

 

Một lát nữa chị không thể cứ như thế, nếu không rất nguy hiểm đó.

 

Cố Cảm gật đầu, cô cũng biết bản thân không phân tâm như thế, nhưng trong lòng vẫn không thể yên tâm được.

 

Huần luyện viên ngựa dắt theo một con ngựa nào trắng đi đến: “Cô chủ, đây là con ngựa hạng nhát hạng nhì của trại ngựa chúng tôi, tính tình dễ chịu, rất thích hợp để cô cưỡi.”

 

Có thể thấy Nam Cung Có đã có tính dặn dò huấn luyện cưỡi ngựa tìm cho cô một con ngựa an toàn từ lâu.

 

Cố Cẩm nhìn bộ lông màu trắng và thể trạng của chú ngựa, lúc cô ở Mỹ cũng đã từng tham gia một khóa học cưỡi ngựa, nên không cảm thấy xa lạ.

 

Mỗi con ngựa đều có một tính cách riêng, để an toàn nên làm quen với ngựa trước.

 

Cô bước đến trước chú ngựa, sờ nhẹ bộ lông của nó, phát hiện chú ngựa này không hề khó tiếp xúc.

 

Huấn luyện viên kinh ngạc: “Không ngờ cô chủ cũng là người rành ngựa, rất nhiều người không biết, cứ trèo thẳng lên ngựa, nhưng cô chủ không giống họ, biết vuốt vuốt lông chào hỏi nó trước.”

 

“Trước đây tôi có tiếp xúc với ngựa một thời gian ngắn.”

 

Cố Cẩm điềm đạm trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.