Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 448



Chương 448:

 

Đến khi chú ngựa ngoan ngoãn Có Cảm mới từ từ trèo lên trên thân ngựa.

 

“Mặc dù cô chủ đã từng cưỡi ngựa, nhưng tôi vẫn phải nói với cô một vài điều cần chú ý, con ngựa này rất dễ chịu, lúc bình thường sẽ không chạy này, nhưng trong vài tình huống đặc biệt, cô chủ cần phải kiên nhẫn nghe.”

 

Sau khi kiên nhẫn nghe xong, Cố Cảm đưa điện thoại cho Triệu Lạp: “Nếu như có điện thoại gọi đến thì đưa cho tôi ngay.”

 

“Vâng cô chủ.”

 

Triệu Lạp cũng không biết hôm nay Cố Cẩm bị làm sao, cô vốn không phải người mê điện thoại, nhưng sau chuyện ngày hôm qua đến giờ cô luôn nhìn điện thoại.

 

Giống như cô đang chờ điện thoại của người khác, nhưng người một cú điện thoại đã thu mua stuido Tân Giải Trí thì sẽ chờ điện thoại của ai chứ?

 

Cố Cẩm cưỡi ngựa chạy dọc trại ngựa vài vòng cũng đã làm quen với tính cách của chú ngựa này, cô thoải mái trèo xuống ngựa.

 

“Lấy nó đi.”

 

“Cô chủ không tập thêm nữa sao? Đạo điễn cho cô rất nhiều thời gian á.”

 

“Không cần đâu.” Có Cẩm nhanh chóng lấy lại điện thoại từ tay Triệu Lạp: “Vừa nãy có điện thoại gọi đến không?”

 

“Không có, cô chủ.”

 

Khuôn mặt Có Cảm lộ vẻ thát vọng: “Về đoàn phim thôi.”

 

“Vâng.” Triệu Lạp nhìn thấy tâm trạng Cố Cẩm không tốt cũng không dám nói thêm điều gì, lặng lẽ đi theo Có Cẩm.

 

*Đây không phải là cô Erlena sao? Đạo diễn Nam Cung đúng là thiên vị, vậy mà lại dành riêng thời gian cho cô luyện tập.” Lam Nguyệt nở nụ cười giả tạo.

 

Triệu Lạp không hề thích cô ta, lúc trước khi Hoa Tình còn nổi tiếng Lam Nguyệt không biết đã kiêu ngạo như thế nào.

 

“Lần đầu tiên cô chủ nhà chúng tôi quay cảnh cưỡi ngựa tất nhiên phải đảm bảo an toàn, không giống như cô Hoa Tình nhà các cô đóng phim thường xuyên tất nhiên không cần phải lo lắng rồi.” Triệu Lạp lịch sự đáp lại.

 

Lam Nguyệt hừ lạnh, mặc dù trong lòng cô ta có chút không thoải mái nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là hiện thực, đạo diễn nhà người ta quan tâm cô thì cô ta có thể làm gì?

 

Đợi Lam Nguyệt đã đi, Triệu Lạp trong lòng có chút bất mãn nói: “Chẳng qua chỉ là một trở lý, chẳng biết có cái gì để đắc ý.”

 

“Đèn nhà ai nấy rạng, hơi đâu mà quan tâm.” Cố Cảm bình thản nói.

 

Ngày trước lúc cô ở dưới người khác đã biết tôn trọng người khác là một chuyện rất quan trọng, cho dù bây giờ cô đã đứng trên người khác nhưng cũng sẽ không tùy tiện giẫãm đạp lên tôn nghiêm của người khác.

 

“Em biết rồi cô chủ.”

 

Lam Nguyệt đang chọn ngựa riêng cho Hoa Tình, cô ta vừa nhìn đã nhắm trúng con ngựa trắng đó.

 

“Con này đi.”

 

*Xin lỗi, nhưng con người này đã có chủ nhân rồi, chỉ bằng cô xem máy con khác thử?”

 

Lam Nguyệt hống hách nói: “Những con ngựa khác vừa nhìn tôi đã không thấy con ngựa nào tót, tôi muốn con này rồi, cô Tình nhà chúng tôi là ảnh hậu, có thể được ảnh hậu cưỡi đó là vinh hạnh của nó rồi.”

 

Huấn luyện viên rất khó xử: “Nếu như cô Hoa thích thì đó đương nhiên là niềm vinh hạnh của tôi, nhưng thật xin lỗi, vừa nãy con ngựa này đã được cô Erlena chọn rồi.”

 

Vừa nghe đến cái tên Erlena, Lam Nguyệt đã tức nhưng chẳng có chỗ nào để xả.

 

“Vậy tôi đổi con khác, con này đi, mặc dù lông của nó miễn cưỡng thì cũng nhìn được.” Lam Nguyệt tỏ vẻ không kiên nhẫn.

 

“Vâng.”

 

Lam Nguyệt có chút tiếc nuối nhìn chú ngựa trắng, giống như địa vị của người phụ nữ kia trong đoàn phim, cái gì cũng là tốt nhát.

 

Cảnh quay buổi chiều không hề thuận lợi, chỉ vì Cô Cảm phải quay lại bảy lần.

 

Nếu như là người khác đã bị Nam Cung Mặc chửi xối xả như Thu Quỳ ngày đầu tiên bị Nam Cung Mặc mắng cho khóc nức nở.

 

Nhưng Nam Cung Mặc lại vô cùng khách sáo với Có Cẩm: “Cô chủ của tôi ơi, hôm nay em bị làm sao thế này? Chỉ là một mẫu tin thôi mà, em có cần phải như thế không?”

 

Trong lòng Cố Cẩm hiểu rõ, không liên quan đến chuyện khác, là vấn đề của bản thân cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.