Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 449



Chương 449:

 

“Không có gì.”

 

“Trí nhớ của em tốt như vậy, ngày trước ngay cả một tập lời thoại em cũng học nhão như cháo, sao hôm nay chỉ có vài câu mà em cũng nói sai đên mây lân luôn vậy?”

 

Cố Cẩm hoàn toàn không để ý đến những lời Nam Cung Mặc nói, ánh mắt cô thần thờ, không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

 

“Em…” Cố Cẩm vô thức nhìn điện thoại trong tay.

 

“Hôm nay em đang xem bao nhiêu lần điện thoại rồi? Em đang chờ điện thoại của ai sao?” Nam Cung Mặc có chút bắt lực.

 

“Nam Cung, tâm trạng của em không nay không tốt, có quay thêm cũng như vậy thôi.”

 

“Bà có ơi, rốt cuộc em bị làm sao thế, em không thể nói với người khác nhưng cũng không thể nói với anh được hay sao?”

 

Cho dù Nam Cung Mặc khá hiểu rõ tính cách của cô, nhưng Cố Cẩm tuyệt đối không vô duyên vô cớ trở nên như Vậy.

 

Mẫu tin đó trong mắt của cô chẳng qua là việc cỏn con, cô cũng sẽ không vì chuyện đó mà không có tinh thần như: vậy.

 

Cố Cẩm nhếch môi, im lặng một hồi rồi mới cất giọng: “Là chú Ba, anh ấy muốn có con, em đã hứa với anh ấy sẽ không uống thuốc, nhưng bây giờ tin tức đó đã được lên báo.

 

Nam Cung, em không quan tâm người khác thấy em thé này, em chỉ quan tâm chú Ba. Em vốn nghĩ anh ấy xem xong tin tức đó sẽ đến chất vất em, mặng em cũng được.

 

Nhưng từ sáng đến giờ, đừng nói là điện thoại ngay cả dòng tin nhắn anh ấy cũng không nhắn cho em, em mới thấy bắt an thế này.”

 

“Em mới nói cô chủ nhà họ Cố như em thì để ý ai bao giờ, nói đi nói lại vẫn là vì anh ta.

 

Lẽ nào em không thể thắng với anh ta tình trạng sức khỏe của em sao? Nếu như bọn em đã ân ái với nhau thế kia rồi, anh ta cũng nên có quyền biết tắt cả chứ.”

 

Cố Cẩm thở dài một hơi: “Em chỉ không muốn chú Ba lo lắng… Ngoài chuyện không có con ra, nhưng chuyện khác đều rất bình thường.”

 

“Nhìn bộ dạng lơ đãng của em kia, thôi bỏ đi, cảnh quay hôm nay em không cần quay nữa, ngày khác quay bù cũng được.”

 

“Nam Cung, cảm ơn anh.” Có Cẩm cảm ơn một cách chân thành.

 

“Chín giờ sáng ngày mai nhớ đến ngoại cảnh đó, cảnh chỗ đó thuê rất mắc, nếu như em không xem anh xử lý em thế nào!”

 

“Em sẽ đến mà.” Cố Cẩm cảm thấy bản thân ngồi ở đây giờ cũng không chẳng hay, chỉ khiến lòng cô càng thêm lo lắng mà thôi.

 

Cô nên cô đã quyết định, cô sẽ tự mình đi giải thích rõ ràng với Tư Lệ Đình.

 

Có Cẩm sải bước đi đến, Triệu Lạp quan tâm nhìn cô: “Cô chủ, chị có cần nghỉ ngơi chút xíu không?”

 

“Không cần đâu, cảnh quay hôm nay của tôi đã chuyển sang hôm khác rồi, tôi đi thay đồ đây.

 

“Cái gì, không quay nữa sao? Đạo diễn Nam Cung đúng là tốt với cô đó.” Giọng của Hoa Tình ở phía xa vọng lại.

 

Cố Cẩm biết chuyện này là lỗi của cô, nên cũng lười tranh cãi với Hoa Tình.

 

“Nhiêu người như vậy hóa ra phục vụ một mình cô Erlena, đối đãi kiểu này đúng thật tốt.”

 

Cố Cẩm bước một bước: “Cô Hoa, nếu như cô ganh tị, vậy cô đi xin Nam Cung đi, cô nói bóng nói gió như thế là có ý gì?”

 

“Tôi thì ganh tị cái gì? Tôi chỉ ngưỡng mộ cô thôi, có được chỗ dựa vững chắc như thề thật tốt.”

 

“Nghe nói người cô Hoa gả cho là cậu chủ nhà họ Đường, cô đương nhiên cũng có thể dựa vào anh ấy mà.” Có Cẩm nói đầy mỉa mai.

 

Hoa Tình và Đường Nhược vốn không thể tính là vợ chồng, Đường Nhược sao có thể để ý đến cô ta chứ? Câu nói này đã đâm vào nỗi đau của cô ta.

 

“Erlena, cô đừng đắc ý quá sớm, rồi sẽ có một ngày cô sẽ khóc cho mà xem.”

 

“Vậy à, cô Hoa tốt hơn vẫn là nên quản chuyện của mình đi đã.” Có Cẩm nói xong không quay đầu lại mà bước tiếp.

 

Hoa Tình, chuyện tốt mà cô làm tôi sẽ trở lại cô nguyên vẹn!

 

Có Cẩm vừa đi đằng sau đã vọng lại lời bàn tán của rất nhiều người, cô vốn không chú ý đến những điều đó, tôi gọi điện cho Tiểu Đào.

 

“Tiểu Đào, mau điều một chiếc trực thăng đến đây cho tôi, tôi muốn quay về!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.