Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 45: Quán Bar





Thấy túi xách của Tô Cảm Khê còn ở ghế lái phụ, đẩy cửa xe ra, đi tới chỗ Tô Cảm Khê.

“Cẩm Khê, túi xách của em để quên.

” Đường Minh đưa túi qua.

Tô Cẩm Khê dừng bước, đưa tay ra nhận túi xách Đường Minh đem tới, Đường Minh lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Đừng chơi muộn quá, buổi tối để anh tới đón em.


Động tác thân mật cùng giọng nói dịu dàng, Tô cẩm Khê có chút đờ đẫn trả lời: “Vâng,”
Giản Quân nhìn về phía người đàn ông, âu phục giày da, khiêm tốn, lịch sự, phong độ, một người yêu lí tưởng, mấu chốt là danh tính của anh ta.

Anh biết, là thiếu gia nhà họ Đường- Đường Minh.

Thấy anh đi rồi, Tô Cảm Khê nhìn về Giản Quân cách đó không xa, chắc anh ấy đã hiểu lầm.

Định giải thích nhưng anh ấy lại không liên quan gì đến mình, tại sao lại phải nghe lời giải thích của mình?
“Chúng ta vào đi.


Giản Quân đột nhiên mở miệng: “Em đang yêu đương?”
Tô Cảm Khê hoảng hốt, trong lòng cô Giản Quân chính là người ngoài việc học thì không quan tâm tới bất kì chuyện gì, chứ đừng nói là chuyện đời sống tình cảm của người khác.

Vấn đề này….

“Em có thể không trả lời không? Không phải em không muốn trả lời mà em không biết trả lời như thế nào, quan hệ của em và Đường Minh không thẻ giải thích rõ ràng bằng vài lời.


“Đương nhiên, đây là quyền tự do của em.

” Giản Quân cũng không bắt mãn với câu trả lời của cô.

Hai người không nói thêm gì nữa tiến vào phòng bao, vừa bước vào Tiêu Hiểu liền ra đón.


“Cẫm Khê rốt cuộc đã đến, đã lâu lắm rồi tớ không gặp cậu, gần đây cậu bận chuyện gì vậy?”
“Gửi sơ yếu lí lịch, còn cậu, vẫn đang tìm công ty thực tập sao?”
“Cậu cũng không phải không biết tính cách của tớ, tớ không muốn vào công ty làm việc, vừa rồi tớ đi hát ở quán bar, các cậu lát nữa hãy tới cổ vũ cho tớ.


“Đó là điều đương nhiên.

” Triệu Dương mở miệng nói, “Cẩm Khê, Giản Quân, hai người cùng đi chứ, sau này mọi người đều bận rộn công việc sẽ không có thời gian như vậy.


“Được.

” Tô Cẩm Khê cũng không có lý do từ chối, có lẽ tâm tư của cô chỉ là muốn ở cùng giản Quân thêm một lúc mà thôi.

Trên bàn ăn, mọi người vui vẻ trò chuyện về cuộc sống gần đây như thế nào.

: “Chúc mừng hội trưởng của chúng ta sắp trở thành đại minh tinh, tới đây tới đây, trước tiên cậu ký tên cho tớ, tránh việc về sau tớ muốn gặp cậu còn phải xếp hàng.


Tô Cẩm Khê không hiểu chuyện gì, “Đại minh tinh là sao?”
“Cảm Khê, chẳng lẽ cậu không biết Giản Quân đã ký hợp đồng với Tỉnh Vũ sao, đó là nơi được mệnh danh là xưởng sản xuất ngôi sao.


Tô Cẩm Khê nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này, nguyện vọng của anh ấy không phải là tiến vào công ty tài chính sao?
“Giản Quân, anh muốn trở thành minh tinh à?”Cô nhất thời không thể liên kết anh cùng với minh tinh.

“Chính xác là hiện giờ tớ vẫn đang là một thực tập sinh.


“Nhưng không phải anh muốn làm việc trong công ty tài chính sao?”
“Con người rồi cũng sẽ thay đổi.

”Giản Quân nhàn nhạt đáp, Tô Cẩm Khê không biết anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đây là quyết định của anh, không ai có thể thay đổi được.

“Mặc kệ cậu làm ngành gì, tớ tin cậu nhất định sẽ thành công, tớ mời cậu một chén.


Hai cái chén va chạm, hai người cùng nhau uống vào.

: Một bữa cơm không ít đồ ăn, nhưng Tô Cẩm Khê lại uống rất nhiều rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn uống rượu ọc ọc thật đáng yêu.

Tiêu Hiểu còn muốn lôi kéo mọi người đi quán bar, Giản Quân nhìn thấy Tô Cẩm Khê đã say lông mày khẽ nhíu.

“Cô ấy say rồi, tớ đưa cô ấy về trước.


“Ai ya hội trưởng, cậu đừng làm mắt hứng, vất vả lắm mới có một hôm náo nhiệt như vậy, Cảm Khê chắc lát nữa sẽ tỉnh thôi.


Không thể lay chuyển được Tiêu Hiểu, mọi người liền bắt Taxi tới quán bar.

Tô Cảm Khê mơ màng dựa vào sô pha ngủ, thời điểm lần thứ ba đầu cô vào mặt kính, một bàn tay đưa đầu cô đặt lên vai mình.

Giảm Quân nhìn người con gái đang dựa vào vai mình, khuôn mặt trắng nõn lắm tắm một tầng đỏ, giống như hoa đào tháng ba, có chút hồng nhat.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, vô cùng quyến rũ, khuôn mặt ngủ say vô tội tư vậy, ánh mắt Giản Quân càng sâu.

Xe sắp đến quán bar, Giản Quân lay nhẹ Tô Cẩm Khê.

“Cẩm Khê, tới rồi.



: ThâN Tô Cẩm Khê mê mang mở to mắt, vừa mở mắt liền thấy gương mặt tuần tú đang gần trong tầm tay.

“Em chảy nước miếng.


“Tô Cẩm Khê sợ tới mức từ vai anh bật dậy sờ sờ khóe miệng mình, “Không có mà.


Giản Quân khẽ cười một tiếng: “Lừa em thôi.


“Anh…””Tô Cảm Khê lầm bẩm một câu, người này sao lại thành như vậy? nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Giản Quân cười xấu xa như vậy.

Xong rồi, cô lại mê muội rồi.

“Cẩm Khê, em tỉnh ngủ rất đúng lúc, vừa tới quán bar.


Mấy người đi vào quán bar, Tô Cẩm khê rất ít khi tới những chỗ như vậy, cả người có chút khó chịu.

Tiêu Hiểu vào phía sau hậu trường chuẩn bị, thay quần áo, Triệu Dương thì đi toilet.

Chỗ này chỉ còn lại Tô Cầm Khê và Giản Quân, Tim Tô Cầm Khê đang đập mạnh.

“Ừm…anh thật sự muốn trỏ thành minh tinh? Cô tùy tiện tìm chủ đề.

“Làm minh tinh có thể kiếm tiền khá nhanh.

” Giản Quân biết điều cô thực sự muốn hỏi là điều này.

“Anh rất thiếu tiền sao?”Tô Cẩm Khê nghỉ ngờ hỏi, gia đình của Giản Quân vô cùng bí ẩn.

“Chẳng lẽ em không thiếu?”
To Cẩm Khê im lặng, cô cũng thiếu, mặc dù cô là đại tiểu thư nhà họ Tô, nhà họ Tô ngày càng xuống dốc, về sau cuộc sống của cô cũng trải qua hết sức khó khăn.

Hóa ra người chịu khổ không chỉ có mình.

Tô Cẩm khê cầm chai bia lên, “Dù anh chọn con đường nào, em hy vọng ngày càng tốt hơn.


Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Giản Quân một mảnh phức tạp.

Giản Quân có vẻ thay đổi một chút, không biết có phải là do Tô Cảm Khê ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy Giản Quân không lạnh lùng như vậy.

“Cẩm Khê, anh có lời muốn nói với em.



“Hả?” Tô Cảm Khê buông rượu xuống, không biết anh đang muốn nói gì.

“Quán rượu này cũng thật lớn, ngay cả toilet cũng khó tìm, này, hai người đã uống rồi sao?” Giọng nói của Triệu Dương đột nhiên truyền tới.

Lời nói của Giản Quân bị ngắt lời, Tô Cẳm Khê quay đầu nhìn anh, “Vừa nãy anh muốn nói gì với em?”
“Em đã tìm được việc làm chưa?”
“À, đã tìm được.

”Tô Cẩm Khê luôn cảm tháy lời anh ấy muốn nói không phải máy lời này.

Âm thanh kích động của Triệu Dương phá vỡ không khí vi diệu giữa hai người, “Nhìn kìa, Tiêu Hiểu ra sân khấu rồi.


Tiêu Hiểu hướng về chỗ cô vẫy tay, Triệu Dương tất nhiên đã trở thành fan hâm mộ trung thành của cô, liên tục tương tác với cô ấy.

“Thực tập sinh chắc là rất vát vả?”Tô Cảm Khê hỏi.

“Cũng tốt, công ty tổng cộng kí kết với ba mươi người, sau một tháng đào tạo, chỉ tuyển hai người để ký hợp đồng chính thức.


“khó như vậy sao? Đây chẳng phải huấn luyện ma quỷ sao?”
Tô Cảm Khê chưa tiếp xúc với giới giải trí, không biết bên trong vất vả như thế nào.

“Khá tốt, anh nhát định sẽ sống sót tới cùng.

” Ánh mắt anh thật sâu nhìn người con gái trước mặt.

“Huấn luyện nhất định sẽ rất mệt mỏi, anh phải chú ý thân thể mình.


*Em đang quan tâm anh?” ánh mắt Giản Quân sáng lên, cô hôm nay uống rượu, hình như lá gan cũng lớn hơn so với trước.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.