Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 455



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 455:

 

Vua nào triều thần náy, đạo lý này em rất rõ.

 

Em nghĩ cả một đêm cuối cùng vẫn quyết định uống loại thuốc đó, như thế em mới có thể mạnh lên trong thời gian nhanh nhát.

 

Chúng ta vẫn còn trẻ, con cái sau này vẫn có thể có.

 

Sở dĩ em luôn không nói với anh là sợ anh sẽ lo lắng cho em, em đã ngừng thuốc được nửa năm.

 

Chỉ còn nửa năm nữa chúng ta đã có thể sinh con rồi…”

 

Ánh mắt Có Cẩm vô định, cô từ tốn kể lại hết mọi chuyện trong một năm qua ở nước Mỹ, thật ra tình hình thực tế còn khốn khó hơn gấp ngàn lần những gì cô nói.

 

Gia tộc trăm năm như nhà họ Cố, một cô gái làm người đứng đầu gia tộc như cô phải trả cái giá như thế nào.

 

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Cố Cẩm trở nên u ám.

 

“Loại thuốc đó cũng làm tính tình của em trở nên thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào thì tình cảm của em dành cho chú Ba vẫn nguyên vẹn.

 

Nhiều lần đối mặt với khó khăn như vậy em vẫn không gục ngã, chỉ vì em biết chú Ba đang chờ em, em nhất định phải tiếp tục kiên cường.

 

Chú Ba muốn cho em một mái ấm, chẳng lẽ em không muốn cho chú Ba một gia đình sao?

 

Con người và trái tin của Tô Tô đã trao cho chú Ba từ hơn một năm trước, chú Ba muốn có con, sao em có thể không cho anh được…”

 

 

“Không có thì tốt, em nên nói chuyện này với từ sớm, em không nói thì làm sao anh biết được? Nhưng đằng nào em vẫn còn trẻ, có con muộn cũng không sao, sức khỏe mới là chuyện quan trọng hơn hết.”

 

Nhìn khuôn mặt tràn ngập sự yêu thương của Tư Lệ Đình, Có Cẩm bĩu môi: “Chú Ba, vừa nãy sao anh lại để cho Mễ Nhược ôm anh!”

 

“Xem ra Tô Tô bé bỏng của anh vẫn không hề thay đổi, vẫn ghen như vậy, là Mễ Nhược đột nhiên xông đến ôm anh, anh còn chưa kịp đẩy ra em đã đến rồi.

 

Đâu phải em không biết lúc đó tâm trạng của anh khó chịu cỡ nào, cho nên anh mới có tình không đẩy cô ta ra, xem em sẽ phản ứng thế nào.

 

Xin lỗi Tô Tô, anh đã hiểu lầm em, sau này anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

 

Cố Cẩm uống một ngụm trà nóng, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại: “Chú Ba, anh có biết ngày hôm nay em đã trải qua thế nào không?

 

Sau khi tin tức đó truyền ra nhưng em lại không nhận được bất cứ phản ứng nào của anh, em ở đoàn phim buồn bã cả ngày, Nam Cung vừa đặc cách cho em nghỉ phép em đã vội vã chạy đến đây.

 

Chú Ba, nếu như em là sai điều gì anh có thể mắng em, nhưng đừng không để ý đến em như thế.”

 

“Tô Tô, người là sai không phải là em, mà là anh.”

 

“Chú Ba, em và anh đều đã trải qua sinh ly tử biệt mới đến được ngày hôm nay, em tin anh, nên anh cũng tin em có được không?

 

Đối với em mà nói anh là người quan trọng nhất, em không muốn anh nỏi giận cũng không muốn anh khó chịu.”

 

“Được, sau này anh nhất định sẽ tin tưởng Tô Tô.”

 

Bây giờ Cố Cẩm mới đặt ly trà xuống ôm chặt lấy cổ của anh: “Chú Ba, em nhớ anh, rất rất nhớ anh.”

 

Cô gái bé nhỏ ở trong lòng ngọt ngào giống viên kẹo mật đã làm trái tìm Tư Lệ Đình tan chảy.

 

“Tô Tô, anh từng nói anh rất yêu em chưa?”

 

“Vâng, em biết, trước giờ em đều biết.”

 

Tư Lệ Đình cúi người hôn lên môi Cố Cẩm, hiểu làm lần này cuối cùng cũng được giải thích rõ ràng, nút thắt trong lòng của Tư Lệ Đình đã được tháo gỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.