Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 456



Chương 456:

 

Nghĩ đến việc giữa hai người Cố Cẩm thật sự tin tưởng anh hơn, lúc cô trở về nước đọc được rất nhiều tin đồn về anh nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

 

Cho dù hôm nay cô nhìn thấy Mễ Nhược dựa vào lòng anh, cô cũng không lùi bước, mà dũng cảm đối mặt.

 

Nếu như lòng tin của cô dành cho anh không đủ nhiều, sao cô có thể làm được chuyện đó?

 

Ngược lại bản thân anh lo được lo mắt, không hề tin tưởng cô được như thế.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên quấy rầy sự ngọt ngào của cả hai, tiếng của Tiểu Đào vang lên trong điện thoại: “Cô chủ, tôi đã thu mua xong studio.”

 

Vừa nãy đã thỏa thuận xong với đối phương, bây giờ chuyện nan giải là không áp chế được những tin tức liên quan đến việc cô uống thuốc.

 

Có người đã có ý giật dây, tôi đã điều tra ra được, người giật dây là… anh Tư.”

 

Cố Cảm nghe giọng ngại ngùng của Tiểu Đào, những chuyện liên quan đến Tư Lệ Đình cô ấy sẽ phải hỏi ý kiến của Có Cẩm.

 

“Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý.”

 

“Vâng cô chủ.”

 

Cố Cẩm tắt máy, nhìn Tư Lệ Đình: “Chú Ba, anh có ý gì đây?”

 

Đương nhiên cô biết chuyện này không thể nào là Tư Lệ Đình làm, chắc anh không buồn chán đến mức tìm người đi theo chụp ảnh cô chứ?

 

Tất nhiên sau khi xảy ra chuyện này anh mới kêu người châm dầu vào lửa, chỉ là Có Cảm không biết dụng ý của anh là gì, chỉ vì tức giận mà muốn báo thù cô sao?

 

Tư Lệ Đình biết nổi khổ tâm của Có Cẩm, cũng cảm thấy hình động của mình thật ngây thơ.

 

“Tô Tô, anh chỉ muốn để cho người khác biết em là hoa đã có chủ, đàn ông chú ý đến em nhiều như vậy…”

 

Hóa ra là nguyên nhân này, Cố Cẩm che miệng cười: “Chú Ba, anh đáng yêu quá đi.” Cô hôn nhẹ lên trán của Tư Lệ Đình.

 

“Tô Tô, em không trách anh chứ?”

 

“Chú Ba làm thế cũng là vì em, sao em trách anh được chứ, đằng nào tin tức đó cũng được truyền ra rồi, ngoài anh ra em vốn không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì.”

 

Tư Lệ Đình nghe cô nói như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp: “Tô Tô bé bỏng của anh.”

 

Mượn cơ hội lần này Cố Cẩm lại có chút thời gian hâm nóng tình cảm với Tư Lệ Đình: “Tô Tô tối nay em muốn ăn gì anh đi đặt.”

 

Có Cẩm ôm lấy cổ của Tư Lệ Đình: “Em… muốn ăn anh.”

 

Cô nở nụ cười xấu xa rồi cắm lấy vành tai của Tư Lệ Đình.

 

Tư Lệ Đình cũng cắn nhẹ mũi cô một cái: “Yêu quái nhỏ của anh.”

 

“Anh bảo chú Ba hấp dẫn quá chỉ, lơ là một tí đã có tình địch chủ động đến tận cửa, em không ăn thì sẽ bị người khác ăn mắt.”

 

“Em đó…” Tư Lệ Đình cười tươi: “Vậy chúng ta về nhà th “Yeah.”

 

Từ sau khi Cố Cẩm trở về nước cô vẫn chưa tới biệt thử của Tư Lệ Đình, nơi mà ngày trước cô đã từng ở một khoảng thời gian rất dài.

 

Ngoài nhà họ Tô ra đây mới thật sự là nhà của cô, nhắc đến cô lại vô cùng nhớ nhung.

 

Xe từ từ lăn bánh vào biệt thử, hoa trong sân so với lúc cô rời càng thắm sắc.

 

Có Cẩm vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người làm: “Mừng phu nhân trở về.”

 

Một tiếng phu nhân làm Có Cẩm trong lòng tràn đầy xúc động, nếu như không xảy ra chuyện đó cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của Tư Lệ Đình.

 

“Anh đã kêu đầu bếp làm món mà em thích nhất, lúc em ở Mỹ muốn ăn cũng không ăn không được thức ăn có mùi vị của nhà làm đâu.”

 

“Đúng đó, chỉ có chú ấy mới hiểu rõ khẩu vị của em.” Cố Cảm mang dép trong nhà, phòng khách vẫn như cũ không hề thay đổi.

 

Cố Cẩm bước đến phòng ngủ của hai người, những vật dụng ở đây vẫn không thay đổi, vẫn mà mềm và chiếc giường đơn mà cô đã chọn.

 

Trên bàn trang điểm toàn là những món đồ trang điểm vẫn chưa được khưi, cả ngôi nhà này để truyền nhau một câu, cho dù cô trở về lúc nào cô mãi mãi là nữ chủ nhân ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.