Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 465



Chương 465:

 

Trước giờ Nam Cung Huân vô cùng lạnh lùng, không xem trọng tình yêu nam nữ, trước giờ cũng không quan tâm đến Cố Cẩm.

 

Trong thời điểm nhạy cảm này nhắc đến Cố Cẩm, trong lòng Nam Cung Mặc dường như đã có chút nghỉ ngờ.

 

*Cô ấy ở chỗ tôi.” Nam Cung Huân không hề vòng vo tam quốc, nói thẳng sự thật.

 

Nam Cung Mặc ngây người: “Anh nói cái gì?”

 

“Lần này về nước, là vì tôi đã đồng ý gặp mặt cô ấy với ông nội Có, trên đường đúng lúc nhìn thấy cô ấy bị té ngựa, nên đã tiện tay mang cô ấy về.”

 

Trên đời này là gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nam Cung Mặc cho người tìm khắp cả bệnh viện đều không thấy Có Cảm.

 

Vậy mà Cố Cảm lại bị Nam Cung Huân mang đi, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

 

“Em ấy sao rồi? Ngựa đột nhiên nổi điên, em cũng xém bị dọa chết.”

 

“Sức khỏe không có ván đề gì, nhưng cô ấy đã mắt trí nhớ.” Chuyện nghiêm trọng vậy mà Nam Cung Huân có thể kể lại một cách thản nhiên như vậy.

 

Nam Cung Mặc nghe anh ta nói sức khỏe không sao thì đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến việc Có Cẩm bị mất trí nhớ, Nam Cung Mặc vội vàng căng thẳng trở lại.

 

“Sao lại mắt trí nhớ?”

 

Nam Cung Huân từ tốn châm một điều thuốc: “Cậu biết chuyện cô ấy đã từng uống một loại thuốc đặc biệt không?”

 

Vừa nghe đến chuyện thuốc đặc biệt Nam Cung Mặc đã trở nên căng thẳng, quả nhiên Nam Cung Huân đã điều tra rõ về Cố Cẩm.

 

“Để có thể nhanh chóng thay đổi thể trạng của mình, em ấy chỉ là bắt đắc dĩ mà thôi.”

 

“Đúng vậy, trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng?

 

Muốn có được thứ gì đều phải trả cái giá tương xứng.”

 

Nói nếu đây Nam Cung Huân hừ lạnh một tiếng: “Thuốc đó thật sự có thể khiến cho con người nhanh chóng mạnh lên, nhưng cũng có rất nhiều tác dụng phụ.

 

Một năm sau khi ngừng uống thuốc không thể có con, thường xuyên xảy ra chứng ù tai và còn những tác dụng phụ ở mức độ khác nhau khác.

 

Lần này cô ấy bị té từ trên ngựa xuống vì tác dụng phụ của thuốc đã mắt đi trí nhớ, cô ấy ngồi lên được vị trí tổng giám đốc, đi cùng với đó là cái giá phải trả.”

 

Bây giờ Nam Cung Mặc mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, lúc Cố Cẩm uống thuốc anh ta cũng đã từng khuyên cô.

 

Loại thuốc đó không thể tùy tiện uống, với khả năng của cô chỉ cần đợi thêm ba năm nữa đã có thể thuận lợi đạt được mục đích.

 

Nhưng Cố Cẩm chỉ nói bản thân cô không có nhiều thời gian dành cho việc này, lúc đó Nam Cung Mặc cũng rất hiếu kỳ.

 

Cô mới hai mươi hai tuổi, tại sao lại nói không có thời gian? Sức khỏe của ông nội Cố cũng không yếu đến mức sẽ qua đời ngay lập tức.

 

Sau này mới biết Có Cẩm vì một người đàn ông, cô không muốn người đàn ông đó phải chờ mình lâu.

 

Vả lại cô còn vì tránh nhiệm với bản thân phải tiếp tục kiên trì, cái gì cô cùng nghĩ cho người khác, nhưng lại không nghĩ cho mình.

 

*Em ấy có thể hồi phục kí ức không?”

 

“Tạm thời vẫn chưa biết, tôi kêu cậu đến đây là vì một chuyện, tôi biết quan hệ giữa cậu và cô ấy rất tốt, tôi không hy vọng cậu sẽ nói ra những chuyện không nên nói.

 

Lúc Nam Cung Huân nói những lời này ngữ khí vô cùng nặng nè, lời nói chứa đựng đầy sự uy hiếp.

 

Đến lúc này trong lòng Nam Cung Mặc có chút bắt an, tính cách của người anh trai này với anh ấy hoàn toàn khác nhau.

 

Ngày trước Cố Cẩm luôn cười nhạo anh là cậu út của nhà Nam Cung, vốn không cần phải khổ sở kiếm tiền như vậy.

 

Có Cẩm làm sao biết được nguyên nhân mà anh ấy nỗ lực là vì ông anh chuyên quyền độc đoán này.

 

Anh ấy không cùng mẹ với Nam Cung Huân, anh ấy có thể để bản thân ở lại nhà Nam Cung đã là chuyện không dễ dàng gì.

 

Nói chỉ bản thân anh áy được chia một đồng của nhà Nam Cung, từ lâu Nam Cung Mặc đã biết mình không phải là đối thủ của Nam Cung Huân.

 

Nếu như dám dòm ngó nhà Nam Cung, ông anh này sẽ dạy anh ấy cách làm người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.