Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 468



Chương 468:

 

Cố Cẩm nhìn người ngồi trước mặt mang theo khí lạnh, theo bản năng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

 

“Tôi là chồng chưa cưới của em, không cần nói cảm ơn xin lỗi với tôi, chuyện em ngã ngựa rất kỳ lạ, có người cố ý làm vậy.”

 

“Cố ý làm vậy?” Cố Cẩm không hiểu, cô đã quên hết những vướng mắc trong quá khứ.

 

“Tiểu Cẩm nhi, chuyện này giao cho bọn anh, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích.”

 

Trong đầu Có Cầm càng ngày càng có nhiều câu hỏi, Nam Cung Mặc không thể giải thích mọi thứ cho cô trong vài phút.

 

Sự thật của vấn đề rốt cuộc là gì? Cô đã quên mắt ký ức quan trọng nào?

 

Có Cẩm bước lên chiếc xe sang trọng dài của Nam Cung Huân, bên trong có rất nhiều không gian.

 

Ngay khi Nam Cung Huân lên xe anh ta theo thói quen lấy máy tính ra để chuẩn bị làm việc thì thấy Có Cẩm đang nhìn mình chằm chằm.

 

Có Cẩm nhỏ giọng hỏi: “Anh bận à?”

 

“Bình thường thôi.” Nam Cung Huân khép máy tính lại, đối diện với đôi con ngươi trong veo đang tìm tòi như con nai, anh ta cảm thấy bóng tối của mình đang lộ ra trong mắt cô.

 

Ngón tay anh ta từ từ chạm vào mắt Có Cẩm, anh ta đã xem qua thông tin quá khứ của Cố Cẩm, biết rằng cô có con ngươi màu đen.

 

Dù là màu xanh lam hay đen, nó đều có độ sáng lộng lẫy như nhau.

 

“Có ai từng nói em có đôi mắt đẹp chưa?” Nam Cung Huân nhẹ giọng hỏi.

 

Nếu nói anh ta có ấn tượng tốt về Cố Cẩm, thì một phần lớn nguyên nhân là do đôi mắt của cô rất sạch sẽ, còn mang theo một chút tò mò.

 

Anh ta chạm vào cũng không có ham muốn dục vọng, chỉ là sự đụng chạm đơn giản, trong sâu trái tim Cố Cẩm không quen với việc bị người khác đụng chạm.

 

Cô hơi nhích người sang một bên không chút dấu vét, từ chối như vậy khiến cho Nam Cung Huân cảm thấy có chút không hài lòng.

 

Trong tư liệu tra được về cô, có không ít hình ảnh cô và Tư Lệ Đình ở bên nhau.

 

Khi ở bên Tư Lệ Đình, cô giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, dáng vẻ mềm mại kia khiến trái tim đàn ông mềm nhũn.

 

“Tôi và em sẽ sớm trở thành vợ chồng, em đừng như thế này, tôi không phải người xấu, cũng sẽ không thương tổn cũ”

 

Từ trước đến nay Nam Cung Huân luôn chuyên quyền độc đoán, có khi nào thì sẽ giải thích cho người khác hiểu?

 

Cũng là vì nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ ngây thơ của Có Cảm, bây giờ cô giống như một đứa trẻ.

 

.” Cố Cảm gật đầu, nghĩ đến lúc trước anh ta đã nói rằng hai người mới gặp nhau lần đầu, họ không quen thuộc lắm.

 

“Đợi em quay xong cảnh này, chuyện của tôi ở bên này giải quyết xong, chúng ta sẽ trở về Mỹ tổ chức đám cưới.”

 

Nam Cung Huân làm việc như sắm rền gió cuốn.

 

Cố Cẩm rất khác so với những người phụ nữ khác, đầu tiên cô có một nền tảng gia đình cạnh tranh nỗi với mình.

 

Thứ hai, cô có năng lực cá nhân rất giỏi, có thể trở thành người trợ giúp giỏi cho mình, tất nhiên tính tình của cô là điểm thu hút mình nhất.

 

Không có dáng vẻ kệch cỡm của những người phụ nữ khác, đó là lý do tại sao một người đàn ông như Tư Lệ Đình cũng sẽ cưng chiều cô trong lòng bàn tay.

 

“Tổ chức đám cưới? Có sớm quá không? Tôi và anh vừa mới gặp mặt, cũng không thân thuộc.”

 

“Tôi đã biết tất cả mọi thứ về em. Về phần tôi, em có thể hỏi tôi những gì mà em muốn biết.”

 

Có Cẩm gãi đầu, đột nhiên có chồng chưa cưới, trong lòng cô tràn đầy nghi ngờ.

 

“Ừm… anh có bao nhiêu cô bạn gái rồi?” Có Cẩm nghiêm túc hỏi.

 

“Từ trước đến nay đều không có.” Nam Cung Huân trả lời rất dứt khoát, trả lời rất nhanh.

 

“Vậy trước kia tôi đã từng có bạn trai chưa?” Có Cẩm lại hỏi tiếp.

 

Nam Cung Huân do dự một lúc: “Không có, việc học của em nặng, không có thời gian tìm bạn trai.”

 

Có Cẩm bĩu môi tự lắm bẩm một mình: “Thật sao? Sao tôi lại cảm thấy tôi có một người mà tôi yêu sâu đậm.”

 

Nhìn vẻ ngoài trẻ con và dễ thương của cô, Nam Cung Huân cảm thấy rất phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.